Làm tóc xong, Yến Thu Xu nhìn nữ tử cổ trang trong gương đồng, nhìn một phen, gương mặt của nguyên chủ và nàng giống nhau. Nhưng có thể vì sinh ra ở cổ đại, lại trong thế gia, cho dù là thứ nữ nhưng dưới sự hun đúc của các loại lễ nghi lại có vẻ thư sinh hơn nàng.
Nhưng thân thể này mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, gương mặt mập mạp của trẻ con, cả người có vẻ ngây thơ.
Yến Thu Xu nhéo mặt, trắng non mịn.
Có lẽ đây là chỗ tốt duy nhất, trẻ hơn nàng mấy tuổi.
Nàng cười cười, bình tĩnh đi ra ngoài.
Nên ăn sáng rồi!
Diêm Hưởng lập tức lên tinh thần, nụ cười trên mặt ôn hòa, giọng điệu nhiệt tình hơn hôm qua: "A Xu cô nương, tướng quân bảo sau khi cô nương ăn xong thì lên tầng ba gặp ngài ấy."
Yến Thu Xu vô thức cong môi, nói: "Ừm, dân nữ đang muốn đi làm điểm tâm, đại nhân ăn không? Hôm qua mua nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại một chút, nếu chưa thì có thể cùng ăn."
"Ăn! Đang đói đây!" Diêm Hưởng dứt khoát nói, không nhớ tối hôm qua ăn khuya và mấy bánh bao sáng nay, ân cần mang theo vẻ nịnh nọt nói: "Để ta đi nhóm lửa cho cô nương."
Hôm qua, hắn còn hoài nghi cô nương này có vấn đề, nhưng sau khi nếm một bữa ngon miệng, sự cảnh giác đã giảm đi phân nửa. Bây giờ nghe nói nàng muốn nấu điểm tâm, phản ứng đầu tiên của hắn là... Hôm nay được ăn món ngon gì đây?
Sự mong chờ trên mặt Diêm Hưởng quá rõ ràng, Yến Thu Xu buồn cười cong môi, mong chờ bữa sáng nhiều hơn.
Hôm nay ăn hải sản, không đúng, là mì tôm cá tươi!
*
Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp.
Cửa phòng bếp khép hờ, nồi bát đều được dọn sạch sẽ, trong chum được đổ đầy nước.
Đêm qua nàng đưa đồ, lúc trở về Diêm Hưởng còn đang ăn gì đó, khi thấy nàng muốn dọn dẹp mọi thứ còn đuổi nàng đi, tỏ ý nhất định sẽ dọn sạch cho nàng.
Nàng cũng mệt mỏi nên không muốn giằng co qua lại.
Nhìn cảnh tượng này Yến Thu Xu vô cùng hài lòng.
Nàng đi dạo phòng bếp một vòng, cầm một cuộn mì sợi to sau đó bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Hôm qua còn thừa lại mấy con cá nhỏ, mấy con tôm và vài con sò nước ngọt. Trước tiên chiên cá cho vàng hai mặt rồi vớt ra, lại cho tôm và sò vào, thêm hành gừng tỏi, muối, xì dầu và chút rượu khử tanh. Sau khi xào ra mùi thơm lại cho cá vào lần nữa, cuối cùng cho nước vào, nước sôi thì cho mì vào.
Trình tự rất đơn giản, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nguyên liệu phong phú. Lúc nước sôi lăn tăn, hơi nước mang theo mùi thơm tràn ngập không khí.
Theo thời gian trôi qua, mùi thơm kia càng lúc càng nồng đậm.
Thiếu mùi cay gắt mũi của ớt nhưng vị ngon này vẫn khiến người ta thèm ăn như cũ. Giống như một chén trà đậm khiến người ta muốn thử một miếng, lại thêm một miếng...
Cũng may đây là mì sợi, vì vậy có thể vớt ra nhanh chóng.
Yến Thu Xu múc một phần cho Diêm Hưởng trước, mình thì ăn một chén nhỏ.
Thân thể của nguyên chủ ăn không nhiều cơm.
"Đa tạ đa tạ!" Diêm Hưởng vội nhận lấy, đầu tiên là hít mùi thơm nồng kia rồi mới thỏa mãn nói: "Tay nghề của ngươi quá lợi hại!"
Nước mì màu vàng sữa, bên trong đầy ắp mì sợi, phía trên để tôm, sò, cá chiên vàng và trứng tráng.
Cuối cùng rắc hành thái lên, nước canh màu vàng sữa thoáng dao động theo động tác của hắn, hắn nhìn mà cả người muốn choáng váng!
Yến Thu Xu cũng vui vẻ, nhưng đối mặt với lời khen lại hơi tiếc nuối: "Ngài thích thì tốt, mau ăn đi."
Nàng cũng bưng phần của mình lên.
Sợi mì mềm dẻo dai dai thêm nước canh ngon khiến nàng vừa ăn một miếng, nước canh dâng tràn trong miệng, cuối cùng tạo thanh ba chứ - Tươi!Ngon! Thơm!
Lại nếm thử con sò kia, chất thịt non mịn ngập răng, tôm không nấu lâu nên thịt vẫn tươi, có cảm giác ngọt như nhấm nháp cực phẩm nhân gian.
Dường như lưỡi của nàng vì mỹ vị này mà run rẩy!
Ánh mắt Yến Thu Xu hơi kinh ngạc, nàng lại thổi bát mì, nước canh sóng sánh, nàng nhấp một miếng nước canh nhỏ, vị ngon đậm đà bay thẳng lên đỉ.nh đầu!
Nàng cũng xác định.
Thức ăn ở nơi này còn ngon hơn ở hiện đại!
Không biết có phải vì lúc này chưa bị nền công nghiệp làm ô nhiễm không?
Yến Thu Xu chỉ có thể suy đoán như thế, chẳng lẽ sau khi xuyên qua thì tài nấu nướng của nàng trở nên tốt hơn?
Ở kiếp trước nàng thường làm mì hải sản, thậm chí có một lần vì quay video mà chạy đến bờ biển vớt đồ tươi. Lúc đó, hải sản ngon đến mức khiến nàng kinh động như gặp thần tiên.
Song, bây giờ nàng ăn đồ sông, so với đồ biển thì thiếu đi vị mặn và mùi biển. Nhưng lưỡi nói cho nàng biết mùi vị này không hề thua kém, thậm chí còn ngon hơn.
Ngon quá!
Yến Thu Xu ăn không dừng được, Diêm Hưởng ở bên cạnh càng ăn "Rột! Rột..." Âm thanh chưa từng nghe qua.
Hai người không nói gì, toàn bộ phòng bếp trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng ăn mì.
Đến khi Diêm Hưởng ăn xong trước, hắn vẫn chưa thỏa mãn ợ một cái, tràn đầy vị tươi.
Diêm Hưởng còn muốn ăn nữa nhưng hắn vừa ăn sáng xong, bây giờ lại ăn một bát lớn, uống sạch nước canh không ăn nổi nữa, chỉ có thể nhìn với vẻ tiếc nuối.
Trong nồi còn lại một bát nữa.
Yến Thu Xu nghĩ là hắn muốn ăn nên áy náy mở miệng: "Xin lỗi, phần còn lại ta muốn đưa cho Tiêu Tướng quân."
"Không sao không sao!" Diêm Hưởng ngượng ngùng lắc đầu: "Ta ăn no rồi, đa tạ ngươi đã mời. Ta đã ăn cơm của ngươi rồi, nơi này để ta dọn dẹp cho."
"Vậy làm phiền." Yến Thu Xu thuận miệng nói.
Mặc dù nàng thích nấu ăn nhưng nàng không thích rửa chén!
Ở kiếp trước có tiền, trước tiên nàng mua một chiếc máy rửa bát cực lớn, cứ như thế, mỗi lần nàng rửa bếp đều cảm thấy khó chịu. Có người chịu dọn dẹp giúp thì nàng sẽ không từ chối.
Thấy nàng như thế, Diêm Hưởng hơi lúng túng, ăn của người ta nhiều đồ như thế, chuyện rửa bát chỉ là chuyện nhỏ mà người ta lại khách sáo như vậy. Hắn vắt cạn óc nói: "Yến cô nương, ngươi đi gặp tướng quân cũng đừng sợ, ta nghe nói hình như tướng quân phái người đi kinh thành liên hệ người nhà của cô nương, đây là chuyện tốt."
Khi tin tức vừa đến, hắn đã nghe ngóng một phen, cũng vì như thế nên hắn mới an tâm đi đến bên Yến Thu Xu ăn chực. Thân phận được xác thực thì không phải mật thám.
Hắn biết rõ chuyện này.
Yến Thu Xu nghe lời này, nhịp tim đập cực nhanh, còn tưởng rằng chuyện hôm qua đã có kết cục, thì ra tình huống là như thế. Nhưng dường như mấy ngày này nguyên chủ biết tin tức, sau biết "Chứng cứ" mình tử vong thì bị kích động quá độ nên tự sát.
Nàng vội vã ăn xong bát mì, nói với nói với Diêm Hưởng một tiếng, cuối cùng bưng bát mì kia đi về phía tiền viện tầng ba.
*