Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 90: Chương 90



Nhưng mà hiện tại, ở nơi này vốn lưu lượng khách không lớn, có thể ở thời gian không ăn cơm vẫn có người ngồi ở chỗ này ăn, kỳ thật chờ làm ăn bùng nổ, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tạ Thanh Vận cố ý để cho bọn họ tới đây, vì là muốn cho bọn họ đi ra ngoài chơi đùa, bằng không cứ nhốt ở nhà, phụ huynh sẽ lo lắng.

Năm người cuối cùng gọi một đống thức ăn, bao gồm cả gà rán giòn.

Đồ đạc nhanh chóng được phân chia lên món.

Đầu tiên là đùi gà rán, gà bỏng ngô và mấy loại đồ ăn vặt.

Theo thường lệ, để cung nhân Của A Hoành là Nam Kỳ trước tiên nhấm nháp một chút, sau khi xác nhận lại buông tay ra, để cho bọn họ ăn.

Trù nghệ là do một tay Yến Thu Xu dạy ra, loại vật này có một chương trình cố định, thời gian khống chế ổn định, hương vị kia cơ bản cũng không sai biệt lắm, bởi vậy nàng ăn, hương vị cũng không tệ lắm.

Ví dụ như đùi gà rán này, vỏ ngoài phủ một lớp thật dày, chiên đến vàng giòn, sau khi cắn vỡ, bên trong đầu tiên là một luồng hơi nóng, sau đó lộ ra thịt đùi gà bên trong tươi ngon và ngon ngọt.

Lớp vỏ giòn tan qua đi, chính là thịt mềm mịn, hương vị luân phiên, ăn như vậy luôn cảm thấy thịt kia so với bình thường ăn càng thêm mềm mại!

Đang ăn, bỗng nhiên một luồng mùi đồ kho hơi nồng nặc bay tới.

*

Yến Thu Xu ngẩn người, chỉ thấy một tiểu nam hài cầm túi giấy dầu dắt một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tiến vào, trên túi giấy dầu còn có con dấu của cửa hàng đồ kho cách vách.

Đi hai bước, cậu bé dường như nhìn thấy ai, ngạc nhiên nói: "Tiêu Bình Châu, người cũng đến ăn à?"

Đông Đông đang ăn đến miệng đầy ắp ngẩng đầu, lại nhanh chóng nhai nuốt vài cái, nuốt xuống thịt trong miệng, hơi kinh ngạc: "Tiết Nghiễm Tu? Ngươi cũng ăn à?”

Tiểu nam hài được gọi là Tiết Nghiễm Tu gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thoáng có chút nghiêm túc, giọng nói thanh thúy nói: "Tiểu thúc thúc ta vừa trở về, nên ta dẫn người đến ăn." Sau đó hướng về phía Yến Thu Xu lộ ra một nụ cười thật lớn: "Chào A Xu tỷ tỷ, tiểu thúc thúc, đây chính là A Xu tỷ tỷ mà ta nói, nấu ăn rất ngon, trứng, trứng cuốn cũng ngon!”

Thiếu niên nghe vậy, lễ phép gật đầu, ánh mắt theo cháu trai chỉ về phía nhìn qua, lập tức đã nhìn thấy thiếu nữ lúc này vừa vặn ngửa đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Yến Thu Xu theo bản năng lộ ra một nụ cười dịu dàng, hơi gật đầu.

"Chào Tiêu cô nương." Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ lên, giọng nói ôn hòa mở miệng.

Chào hỏi xong, cậu ấy lập tức dẫn cháu trai tìm chỗ ngồi xuống.

Rốt cuộc xem như quen biết, bởi vậy cũng ngồi ở bàn bên cạnh.

Đông Đông đôi mắt đen láy xoay chuyển, tò mò nói: "Tiết Nghiễm Tu, trước đây ngươi đã ăn qua cửa hàng này chưa? Ngươi nghĩ nó ngon không?”

Tiết Nghiễm Tu tiểu bằng hữu ngồi xuống, nghe vậy suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc trả lời: "Ngon lắm, ta rất thích!”

Đông Đông vui vẻ lắc lắc đầu, một miếng cắn vào sườn gà, trong lòng cười trộm không chịu nổi.

Nhưng rất nhanh Tiết Nghiễm Tu gọi đồ ăn xong, từ trong túi giấy dầu gắp ra một cánh gà, nụ cười của cậu lập tức biến mất, vốn vừa rồi đã ngửi được mùi kia, nhưng không chú ý, đồ đạc vừa lấy ra hai bên cách đó không xa, đương nhiên ngửi càng rõ ràng.

Mùi đồ kho đó thật thơm!

Mấu chốt là thơm thì thôi, thứ này là chân gà ư?

Da chân gà nhăn nhúm, mềm nhũn, xương gà tựa hồ đều mềm nhũn, lúc gắp ra còn đang rung rung, mấy đứa nhỏ bị mùi hương này hấp dẫn, nhìn thẳng ra, chân gà kia còn đang lúc lắc dưới đũa.

Khi ăn thẳng, càng là thuận tiện, cũng không thấy Tiết Nghiễm Tu nhai nuốt, xương cốt đã nhổ ra.

"Ôi! Cái gì đây?” Đông Đông vẻ mặt ngạc nhiên.

"Chân gà vì sao lại như vậy?" Tiêu Bình Tùng buông lỏng.

A Hoành và Uyển Nhi cũng tò mò nhìn.

Trong phủ ăn chân gà không nhiều lắm, bởi vì chân gà ít thịt, rất khó làm ngon, bọn họ không thích ăn, nhưng lúc này nhìn, lại cảm thấy bộ dáng thịt rất nhiều, còn có mùi thơm, đặc biệt mê người.

Tiết Nghiễm Tu giòn tan nói: "Đây là chân gà da hổ của cửa hàng đồ kho! Cửa hàng bên cạnh, ta thích nhất, ta đã mua rất nhiều, cho ngươi một chút.”

Cậu nhóc vừa nói vậy đã đứng dậy chia sẻ.

Yến Thu Xu vội vàng nói: "Không cần không cần, chúng ta có thể đi mua.”

Đám người Đông Đông cũng nhanh chóng gật đầu: "Đúng, chúng ta tự mình đi.”

Tiết Nghiễm Tu lắc đầu, lông mày nhỏ cau lại: "Đã bán hết rồi, đây là phần cuối cùng, ta đã mua.”

"Không sao, đây là cửa hàng nhà ta, ta đi mua khẳng định còn có." Đông Đông tự tin vỗ vỗ ngực, người đã trượt khỏi ghế, chạy lon ton ra ngoài.

Bồi bàn thấy thế vội vàng đi theo.

Để lại Tiết Nghiễm Tu kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu, lại nhìn Yến Thu Xu: "A Xu tỷ tỷ, đây là cửa hàng nhà các ngươi sao?”

Tiểu hài tử không hiểu nhiều như vậy, cảm thấy Yến Thu Xu ở Tiêu gia, chính là người nhà bọn họ, nơi này cậu nhóc chỉ biết Đông Đông và nàng, nên hỏi một câu.

Yến Thu khẽ gập đầu: "Ừ, đúng vậy.”

Tiết Nghiễm Tu còn muốn hỏi, thật sự mua được sao?

Chỉ là chưa kịp hỏi ra, Đông Đông đã trở về, trong tay cầm một túi giấy dầu, kiêu ngạo giống như tướng quân đánh thắng trận, sau khi ngồi xuống mới nói: "Ta lấy được rồi! Tiểu nhị cửa hàng kia vừa thấy ta muốn cái này, lập tức cho ta, nhất định là nhận ra ta!”

Sự nghi ngờ trên khuôn mặt của cậu nhóc đã trở thành đầy ghen tị, cậu nhóc được dạy dỗ rất tốt, ngay cả khi ghen tị, chỉ phát ra một câu cảm thán: "Thật tốt!”

Đông Đông khúc khích cười: "May mắn thay, may mắn là lần trước khai trương ta đã ra ngoài chơi.”

Cậu nói xong mở túi giấy dầu ra, chân gà bên trong cũng lộ ra, giống như đúc tiểu hài tử cách vách, da ngoài nhăn nhúm, lại trải qua nước sốt, thứ nước kia phảng phất rưới ở đầu chân gà lắc lư, làm cho người ta nóng lòng muốn cắn một miếng.

“Mau ăn nhanh!” Đông Đông thúc giục nói.

Tiêu Bình Tùng chờ đợi muốn ăn lại ngượng ngùng đưa tay khởi động.

*

Một đám đũa đi tới, chân gà bên trong cũng ít đi không ít, Tiêu Bình Tùng làm đại ca là người đầu tiên ăn vào miệng, cậu ăn ít vị halogen (?), vốn đã bị mê hoặc, lúc này động tác cũng phá lệ nhanh hơn.

Một cái chân gà ăn vào miệng, vị muối hơi cay kia lập tức trải rộng khắp khoang miệng, môi lưỡi cậu theo bản năng dùng sức, da thịt chân gà kia phảng phất vừa chạm đã rách, trực tiếp lộ ra xương cốt!

Không còn cần hao hết tâm tư gặm cắn mới có thể ăn được thịt gian nan, lâu la, xương cốt kia tách ra, da ngoài hút no nước sốt, một ít thịt cũng bởi vì nấu lâu tràn ngập cảm giác sền sệt, tư vị kia...

Dù sao chờ Tiêu Bình Tùng hoàn hồn, chân gà trước mắt, chỉ còn lại xương cốt trơ trụi.

Mấy đứa nhỏ khác ngồi cùng bàn, cũng đều ăn vô cùng khoái trá, một cái chân gà, một miếng thịt gà, thật nhiều nước sốt, mặn và hơi cay, một vị cay mang theo vài phần ngọt ngào.

Đông Đông ăn, nghỉ ngơi một lúc, hỏi: "Này! Lần đầu tiên ta thấy chân gà ngon như vậy! A Xu tỷ, tỷ có dạy bọn họ không?”

Yến Thu Kiều cũng đang ăn, chân gà nàng chỉ nói cách làm, cũng chỉ là chuyện mấy ngày trước, bởi vì Tạ Thanh Vận nói cửa hàng gà rán mở, chân gà của tiệm gà rán bình thường không ngon lắm, nàng liền nói chân gà có thể chiên trước một chút, sau đó đưa đến kho, không nghĩ tới cái này làm được, hương vị thật đúng là không tệ.

Bởi vì ăn thỏa mãn, nàng cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Đúng, ta quên mất!”

Đông Đông: "..."

Cậu cảm giác ăn ít chân gà như vậy, đau lòng vô cùng, càng ăn càng hung hăng, ăn xong còn lưu luyến li.ếm li.ếm đầu ngón tay dầu mỡ.

Nhìn thấy bên cạnh một lớn một nhỏ thèm ăn cũng nhiều hơn không ít, tốc độ ăn đều tăng nhanh.

Cửa tiệm gà rán mở ra, người qua đường có thể nhìn thấy tình huống bên trong, bởi vì bên cạnh là cửa hàng đồ kho, lưu lượng khách lục tục tới đây còn không ít, nhiều lúc đi qua sẽ tới đây nhìn hai lần, lại thật sự hấp dẫn không ít khách nhân.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.