Bloody Pascali Roses II

Chương 7: Lời nguyền của tình yêu



“Nếu em bị kẻ khác gây hại, anh cóđau lòng không?” – Một nỗi buồn man mác hằn sâu vào đáy mắt cậu.

“Tuyệt đối không thể có chuyện đó, bởi vì anh luôn ở bên cạnh bảo vệ cho em.”– Anh đáp mà không cần suy nghĩ. Anh quá chắc chắn vào sức mạnh của mình. Liệu có kẻ nào lại mạnh hơn vị chúa tể vampire đầy quyền uy như anh?

“Em nói nếu như…”

“Ngay cả nếu cũng không thể xảy ra.”– Anh cướp ngang lời cậu.

“Cứ coi như cả thế giới này không ai đánh bại anh được, nhưng vẫn còn một người có khả năng giết em. Đó là chính em.”– Cậu mở to mắt ngó thẳng anh. Thật lòng cậu rất giận, anh không hề muốn lắng nghe những lời cậu nói.

Kelsey sững người đi. Sau giây phút im lặng, anh chợt nhìn lại cậu bằng ánh mắt tràn trề vẻân hận:

“Đừng rời bỏ anh.”

Đó là những gì anh có thể nói ra, bằng một trái tim tha thiết và gần nhưđang khẩn cầu sự chấp nhận nơi cậu.

Anh đứng lên khỏi ghế, ngày một tiến gần cậu hơn.

“Nếu có một ngày em phải đi…”

“Anh sẽ không tiếc đánh đổi tất cảđể giữ em lại.”

Anh nắm chặt lấy đôi tay cậu. Bờ môi dịu dàng đặt lên má cậu một nụ hôn lắng đọng. Khi thấy cậu không phản ứng gì, anh chậm rãi dịch lưỡi xuống môi cậu và tiến sâu vào trong.

Edric không có can đảm tránh né nụ hôn này. Cậu bất giác đặt tay lên vai anh như một dấu hiệu của sựđồng ý.

Nụ hôn càng dấn sâu, hơi thở của cả hai càng chậm dần. Cậu đáp trả lại đầu lưỡi của anh giữa cơn phân vân. Cậu rất muốn quên đi tất cảđể toàn tâm toàn ý cảm nhận sự yêu thương đến từ anh từng chút một, nhưng lý trí vẫn chưa quên hình ảnh năm xưa. Ngay khoảnh khắc Kelsey bám tay vào cổ cậu, toàn thân cậu chợt run lên.

Cặp ranh nanh sắc bén…

Dấu vết của máu hoà vào những dòng nước mắt trắng đục…

“Hơ…ơ…”

Edric giật mình xô dạt anh ra. Cái cảm giác sợ hãi vẫn còn ngự trị trong cậu, không phải cậu sợ anh lại làm hại cậu một lần nữa, nhưng rất khóđể giải thích vì sao nỗi sợấy luôn âm ỉ thường trực.

Kelsey hạ thấp ánh mắt nhìn cậu, vẻ bất mãn in hằn dù rằng anh đã kiềm chế rất khéo.

“Em thấy mệt, anh có thể ra ngoài hay không?”– Cậu không dám nhìn lại anh, đôi mắt lảng tránh sang hướng khác một cách hoang mang.

“Chiều nay anh sẽđến thăm em.”– Nói rồi, anh thất vọng quay đi.

Cánh cửa phòng vừa khép kín lại, Edric liền đổ quỵ xuống mặt sàn. Một cảm giác rất đáng sợđang làm con tim cậu trở nên thoi thóp. Cậu không biết nên hình dung thế nào cho đúng? Hình như vẫn còn tồn tại nhiều đoạn kýức khác mà cậu chưa kịp nhớ lại. Tất cảđang dày vò tâm trí cậu. Cậu ước gì mau chóng nhìn rõ từng cái một, trước khi bị chúng biến thành một con rối hồđồ.

——

“Anh nhìn xem Kelsey, là một chiếc nhẫn.”

“Tại sao nó lại nằm cạnh mộ của cha và còn phát ra thứánh sáng kỳ lạ?”– Kelsey cầm lấy chiếc nhẫn từ tay cậu rồi thắc mắc.

“Em không biết, nhưng nóđẹp đấy chứ.”– Cậu cười thật tươi đáp trả.

“Ngốc quá, chỉ cần em thích, muốn bao nhiêu chiếc thế này cũng có.”– Anh ôm cậu vào lòng.

“Đeo nó cho em đi. Nó là chiếc nhẫn duy nhất biết phát sáng. Huống chi là em tìm thấy nó, nó khẳng định có duyên với em.”

Để chiều lòng người yêu, anh nhẹ nhàng nâng ngón áp út trái của cậu lên và luồn chiếc nhẫn vào. Bất chợt, vòng nhẫn xiết chặt lấy ngón tay cậu khiến các sợi gân xanh nổi lên hết.

“A! Đau quá anh à!” – Bờ môi của cậu bật ra tiếng rên nhỏ.

Thấy vậy, Kelsey tức thời làm phép ngăn vòng nhẫn không thể nhỏ lại nữa, nhưng mọi cố gắng của anh dường như vô dụng. Trong cơn tức giận, anh phóng một tia điện để cắt đôi chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn rơi khỏi ngón tay cậu, mà luồng sáng nóđể lại vẫn còn quấn quanh chưa chịu rời đi.

“Là gì vậy anh?”

“Hình như là phong ấn. Anh vừa mới giải nó. Có khi nào chiếc nhẫn này…?”

“Nó thế nào?”

“Có khi nào nó là chiếc nhẫn bị nguyền rủa của Kayla?”– Kelsey tái mặt đi.

Cậu nhớ lại câu chuyện khi xưa mà Kelsey từng kể cho mình nghe, phút chốc cũng lặng người hẳn vì bàng hoàng.

Galvin Hernandez, thuỷ tổ của tộc vampire cùng với người em gái Kayla yêu nhau từ thuở bé. Khi trưởng thành, họ lập lời thềở cạnh nhau đời đời kiếp kiếp. Trải qua nhiều sóng gió và chông gai, họ quyết định tổ chức một buổi hôn lễđơn sơ ngay tại toà lâu đài của chính mình. Galvin đã hứa rằng sau khi hôn lễđược tiến hành, anh sẽ dẫn côđến một nơi không ai biết sống những tháng ngày bình đạm, tuyệt đối không nhúng tay vào cuộc phân tranh với hunter nữa.

Tiếc rằng, các trưởng lão của tộc hunter đã họp sức cùng năm vị cha sứ nhất quyết ngăn cản buổi hôn lễ này. Do bị trúng nước thánh vào mắt, Galvin không còn phân biệt nổi đâu là thù, đâu là bạn. Anh thậm chí giết chết cả những thuộc hạ của mình. Trong nỗ lực ngăn cản cơn điên loạn của chồng, Kayla đã bị anh đánh trọng thương. Anh nhầm tưởng cô cũng thuộc vềđám hunter nên không do dự hút sạch máu cô cho đến chết. Vòng nhẫn cưới rơi từ tay Kayla xuống mặt sàn, đã vấy ẩm máu và nước mắt của cô, vĩnh viễn trở thành một lời nguyền rủa truyền đời cho bất cứ ai đeo phải nó.

Có lời đồn sau khi hồi phục lý trí, chứng kiến Kayla chết thảm trong tay mình, Galvin cũng tự sát theo cô. Tuy nhiên, chưa một ai dám chắc tin đồn này là thật. Các đời con cháu của dòng họ Hernandez đã thay phiên nhau phong ấn chiếc nhẫn của Kayla vàđem nó chôn theo mộ mỗi khi họ chết. Dẫu vậy, chiếc nhẫn như có linh hồn, vẫn thường xuyên xuất hiện một cách kỳ lạ, vào những thời điểm kỳ lạ, để tìm kiếm nạn nhân cho chính mình.

Cả người Edric run lên trong chiếc chăn đắp hờ. Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, nhưng hai tay xiết chặt vào nhau, nhưđang cố gắng chống chọi với mớ kýức chạy hỗn loạn.

“Anh vẫn luôn chờđợi em… đã hai trăm năm rồi…liệu em có biết…anh khổ sởđến mức nào chăng?”

“Hãy quay về, hỡi người yêu của anh. Hãy quay về bên cạnh anh, cho anh được cảm nhận từng nhịp thở của em…hãy quay về…”

“Em không thể sống mà thiếu anh, bởi vì anh chính là nguồn máu duy nhất cho em. Hãy nhớ kỹđiều đó. Không có anh, em sẽ chết.”

Hai cơ thể trần trụi quấn quýt lấy nhau. Giọng của anh thủ thỉ vào tai cậu, và bất giác anh đưa tay vuốt ve liên tục quanh cổ cậu.

“Ahh…Ah!”

Edric thét lên và giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh vã ra đầy trán. Hoá ra cậu đã ngủ quên lúc nào không hay, nhưng ngay cả trong giấc ngủ, cậu vẫn nhìn thấy những hình ảnh bén ngót của cặp răng nanh đang cắm chặt vào cổ mình.

Edric thở dốc, một phần vì sợ hãi, một phần vì không tài nào hiểu được cớ sao trong giấc mơ nào, cậu cũng nảy sinh những cảnh quan hệ xác thịt với anh? Cậu choàng hai tay tựôm lấy mình. Căn phòng trước mặt quá rộng lớn, màn trướng giăng khắp nơi càng tăng thêm phần u ám, dễ khiến nỗi côđộc của cậu lên ngôi. Cậu rốt cuộc không thuộc về thế giới này, vậy thì vận mệnh sai lầm nào đã xui khiến cậu đến đây?

Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu Edric làm cậu chết sững cả người.

Trong giấc mơ khi nãy, cảnh Kelsey cắn cậu có chút gìđó không ổn. Chính xác thì nó không phải là cảnh hai trăm năm trước cậu từng nhìn thấy. Edric đưa một tay lên ôm đầu. Những hình ảnh ấy rõ ràng hơn trước rất nhiều, cứ như vừa xảy ra chưa lâu.

Phải chăng là…

Ian từng nói cậu trở về quá khứ, mà mọi việc trong quá khứ không xảy ra như nó nhớđược.

Cả Ceberus nữa…nóđi đã lâu rồi nhưng chẳng hề quay về báo tin với cậu.

Ian mất tích trong lúc cậu ngất đi, người đầu tiên cậu gặp được sau khi tỉnh lại là Kelsey.

Chính anh đã xăm hình hoa hồng gai cho cậu.

Ngày cậu vừa sinh ra, cậu bị Galvin bắt cóc. Ngày hắn trả cậu về, trên cổ tay cậu xuất hiện dấu ấn hoa hồng gai.

“Tại sao…tại sao cha mình và chú Paxton biết người đó là Galvin?”

Edric mím chặt môi vì một sự thật tưởng chừng rành rành trước mắt, riêng cậu lại chưa từng hoài nghi bao giờ. Phải, làm sao họ biết người đó là Galvin? Họ không thể nào biết thuỷ tổ của tộc vampire đã sống ngàn năm về trước. Còn như hắn tự xưng tên, điều đó cóđáng tin hay chăng?

Trước khi cậu rơi vào thế giới này, cô Chelle – một người mà cậu chẳng hề quen biết, đột nhiên nói với cậu những lời kỳ lạ. Người cô ta ám chỉ chính là anh, Kelsey. Ánh mắt cô ta lại giống hệt ánh mắt anh.

Anh từng hỏi cậu nếu anh thay đổi vẻ ngoài, cậu có nhận ra anh không?

Cậu vẫn nhớánh mắt lúc đó của anh tràn trề dụng ý.

“Hình như…”– Edric sực nhớ thêm một điều khác cũng quan trọng không kém. Khi cậu hỏi anh có biết Galvin Hernandez hay không, anh chẳng cần suy nghĩ gì mà lập tức trả lời không. Tại sao anh dám khẳng định chắc chắn đến thế?

Tại sao và tại sao…???

“Tất cả phải có một điểm chung. Điểm chung đó là gì?”

Edric dúi mặt xuống tấm ga trải bằng lông thú một hồi lâu, gần như nín thởđể suy nghĩ. Cậu không cam tâm cho đến khi nào cậu tìm bằng được câu trả lời mới thôi. Hồi còn học chung với Fowk, hắn bảo cậu cũng là một dạng cứng đầu giống Rino, em trai hắn. Có lẽ hắn đúng, cậu và Rino giống nhau nhưđược đúc ra cùng một khuôn, chỉ khác mỗi chỗ, Rino không liều mạng như cậu. Cậu chẳng bao giờ chấp nhận nổi hai chữ“từ bỏ” trước những việc cậu quyết tâm muốn biết, cho dù có trả giảđắt đến đâu.

“Nếu nối liền những tình tiết này thì…chỉ có thể là vậy…”

Edric ngửa mặt lên cao. Cậu không dám chắc mình đã tìm thấy đáp án, tuy nhiên, mọi vấn đềđang được giải thích theo cách mà nó phải. Điều đó cũng có nghĩa là cậu lại đối diện thêm một cú sốc khác về tinh thần.

“Không…không thể là như vậy…Ahhh………Ahhhh!!!”

——

Xế chiều, Edric đi dạo một mình quanh các luống hồng. Màu hoa trắng tinh khiết cùng hương thơm dịu dàng luôn làđiều khiến cho tâm hồn con người được thư thái, nhưng ở một khía cạnh ngược lại, Edric cảm thấy sợ vẻ ngoài nguỵ tạo mà mình đang nhìn thấy. Từ ngày cậu đặt chân đến đây, lòng riêng chưa hề bình yên dù một giây phút ngắn ngủi. Cậu lo lắng mọi thứ, nghi ngờ mọi thứ vàđặt dấu chấm hỏi trên tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, dấu chấm hỏi nặng nề nhất đang nằm ở kẻ ngày đêm xuất hiện trong suy nghĩ của cậu, Kelsey Hernandez.

Cảm giác mà cậu dành cho anh mạnh hơn bất kỳ cảm giác nào cậu từng có trước đây, cho dù là với mối tình đầu tiên của mình. Tuy vết sẹo của mối tình ấy vẫn chưa tan, nỗi đau ngày hôm nao còn hằn sâu rất rõ, vậy mà cậu lại không cóđủ khả năng ngăn cản mình tránh khỏi sự dại dột yêu thêm một người nữa. Cậu biết tình yêu này sẽ khiến cậu phải hối hận, cậu biết tình yêu này sẽ khiến cậu phải đau khổ, cậu biết tất cả, chỉ nhưng

…vì ánh mắt trong khoảnh khắc tha thiết của anh

…vì nụ cười trong khoảnh khắc ngọt ngào của anh

…vì nụ hôn trong khoảnh khắc nồng nàn của anh

…vì hơi thở trong khoảnh khắc ấm áp của anh

cậu đã không thể kiềm chếđược mình nữa. Anh là một loại ám ảnh đối với cậu, và tình yêu thực chất chỉ là một định nghĩa khác của sựám ảnh. Bởi thế, cậu yêu anh, một người mà cậu vừa quen chưa lâu. Cuối cùng cậu đã hiểu yêu ngay ánh nhìn đầu tiên là cảm giác mãnh liệt đến nhường nào. Đáng buồn là, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Quy luật chung của bất cứ trò chơi nào cũng đều như thế.

Cậu đã hạ quyết định, chính cậu sẽ kết thúc trò chơi anh em này. Một khi cậu nhận ra bản thân đã yêu anh, cậu không muốn đóng tiếp vai diễn của Edric Hernandez, càng không mong trở thành thế thân cho cậu ta. Cậu là cậu, và cậu ta là cậu ta, vĩnh viễn cũng không phải chung một người.

“Edric, anh rất vui khi em thích nơi này.”– Kelsey bất ngờ tiến đến bên cạnh cậu. Khoảng cách anh đứng nói chuyện với cậu ngày một gần hơn trước. Có lẽ anh cũng hiểu tình cảm mà cậu dành cho anh ngày một thân thiết thêm.

“Em sẽ thích nó nếu khắp nơi không nồng nặc mùi vị của máu tanh.”– Kỳ thực, Edric không thể ngửi thấy gì ngoài hương hoa hồng tinh tế lan toả, nhưng cậu muốn ám chỉ một điều khác.

Kelsey nhíu mày một cái rồi nói:

“Anh hứa với em sau này sẽ không dùng máu người tưới hoa, em vừa lòng chưa?”

“Vậy còn những bức tượng người sống?”

“Anh sẽ thả hết!”– Anh miễn cưỡng nói.

“Anh nói được thì phải làm được.”– Edric cao giọng nhắc nhở.

“Mỗi lời Kelsey Hernandez này nói ra tuyệt đối không thay đổi.”– Anh hậm hực tuyên bố. –“Nhưng anh cóđiều kiện.”

“Điều kiện là gì?”

“Một lời hứa đến từ em. Em hãy nhỏ ba giọt máu lên hình xăm trên tay và hứa với anh suốt đời suốt kiếp không được rời xa anh. Nếu trái lời, em sẽ bị những đoạn dây gai ăn mòn cơ thể cho đến chết.”– Anh cầm chắc cổ tay phải của cậu giơ lên cao, đôi mắt đanh thép như một con thú hoang dại.

Edric hai lần muốn giựt cổ tay ra khỏi sự kiềm hãm của anh nhưng không được. Sự chuyển động của cậu ngược lại còn khiến cổáo nới rộng thêm. Bình thường, khi Edric mặc áo sơ mi, cậu thường để hở hai nút đầu tiên. Làn da trắng ngần nửa úp nửa mởđằng sau lớp áo xanh không thể lọt khỏi cặp mắt nhanh nhạy của anh.

“Buông em ra trước rồi nói sau.” – Cậu bối rối tiếp tục giằng co với anh. Phản ứng của anh đãđi xa hơn mức cậu tưởng tượng.

“Hãy hứa với anh. Anh có thể làm mọi điều vì em, chỉ cần em hứa với anh duy nhất điều này.”

Trước thái độđáng sợ nơi anh, bàn tay cậu dần mất đi sức phản kháng. Khi anh cứ một mực lấn tới, và cậu một mực thụt lùi, sự thăng bằng bắt đầu yếu hẳn. Edric trượt chân ngã nhào xuống một luống hoa hồng, đồng thời kéo theo Kelsey. Gai nhọn xước nhiều vết ngang bả vai cậu khiến máu rỉ ra đỏướt. Vì Edric là vampire, vết thương tựđộng liền mặt rất nhanh, nhưng mùi máu đã lỡ lan vào không trung thì không cách gì xua tan hết.

Kelsey nhìn thẳng Edric ở một cự ly gần. Hai ***g ngực đang đập tác động lên nhau. Cả người cậu sôi sục một cảm giác khó tả. Những hình ảnh xác thịt giữa cậu và anh liên tục hiện ra lấp đầy tâm trí. Khi Kelsey từ từ cúi đầu xuống, Edric xiết chặt bàn tay còn lại và quay mặt sang trái tránh né.

Sẽ thế nào nếu anh bất chấp sự phản đối của cậu để tiếp tục?

Cậu cũng không rõ, có lẽ cậu sẽđồng ý, nhưng trước hết cậu đang cảm thấy sợ hãi.

“Edric, ở bên cạnh anh khó khăn với em đến vậy sao?”– Hơi thở của anh phảđều vào cổ cậu, cậu gần nhưđã cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại từ bờ môi khô khan ấy vào da thịt mình.

“Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau, hãy buông em ra.” – Cậu vẫn không dám nhìn về phía anh. Giọng nói tuy có phần lạnh lùng mà con tim lại đập rộn ràng khó tả.

“Anh nghe được nhịp tim của em.”– Anh dịch lưỡi đến cạnh vành tai của cậu và cắn nhẹ. –“Nóđang đập vì anh, đúng không?”

Cậu hoang mang không trả lời, cố gắng dùng bàn tay còn lại ý thức đến việc đẩy anh ra.

“Đừng làm vậy.”– Tâm tư Edric rối loạn vì chiếc lưỡi của anh ngày càng tham lam hơn trước. Nóđãđảo nhiều vòng quanh cổ cậu và dựđịnh tiến xuống thấp hơn.

Sau câu nói của Edric, Kelsey suy nghĩ vài giây rồi rời tay khỏi cậu.

“Em chỉ may mắn lần này thôi.”– Anh chìa tay đỡ cậu đứng lên.

Edric tiếp nhận lòng tốt của anh, và nói ngay khi đãđứng vững:

“Em muốn quay về phòng.”– Chưa đợi anh đồng ý, cậu liền nhanh chóng quay đầu rời khỏi.

Anh không có ý định cản cậu lại, bởi vì anh cảm nhận được sự hiện diện của hai vị khách không mời ở cạnh đó. Đúng như anh nói, lần này cậu rất may mắn, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có lần sau.

“Chủ nhân, bọn thuộc hạ không phải cố tình làm phiền ngài, chỉ vì Zerah đã về nhiều ngày nhưng vẫn chưa gặp được chủ nhân, nên…”

Kelsey giơ cao lòng bàn tay trái lên ngầm bảo hắn im miệng lại. Anh liếc nhìn Wyatt một cái rồi nói:

“Hai ngươi lúc nào cũng cóđôi. Lỡ như ta giết một trong hai, không biết kẻ còn lại sẽ có cảm giác thế nào?”

Câu hỏi bất ngờ của anh khiến Zerah và Wyatt tái mặt. Trong khi họđang lúng túng chưa biết trả lời làm sao, anh đã thu lại lời vừa nói.

“Thôi bỏđi. Zerah, nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ngươi tiến hành tới đâu rồi?”

Zerah tạm thở phào, trả lời:

“Chủ nhân, theo thuộc hạđiều tra, hơn 50 năm trước đây, ngài Allen đã bị trưởng lão Cyril của tộc hunter giết chết. Tuy nhiên, ngài ấy vẫn còn một người con trai. Sau khi ngài chết, đứa béđược một hunter mang họ Scott đem về nuôi. Người hunter này có hai người con trai, đứa bé rất có thể là một trong hai.”

“Ai là kẻ tài giỏi nhất trong hai đứa? Dù gì cũng mang theo dòng máu của gia tộc Hernandez, nó không thể quá tệ hại.”

“Chắc là… Fowk Scott, và…”– Zerah ấp úng.

“Và gì???” – Kelsey quắc mắt hỏi.

“Hắn là bạn thân nhất của cậu Edric. Fowk thường đeo bao tay, vì bàn tay phải của hắn đã bị mất và phải dùng tay giả bằng sắt. Nguyên nhân rất có thể liên quan đến cậu Edric. Sau tai nạn này, hai người trở bạn thành thù. Còn một chuyện cũng quan trọng không kém, Fowk Scott và em trai hắn học chung một người thầy. Kẻ này chưa từng lộ mặt ra ánh sáng, nhưng sức mạnh rất đáng sợ. Thuộc hạ không thểđến gần những nơi hắn xuất hiện vì kết giới vây quanh hắn vô cùng mạnh.”

Kelsey trầm ngâm một lúc, chợt giật mình hỏi:

“Những nơi hắn xuất hiện, không khí sẽ trở nên lạnh lẽo hơn phải không?”

“Hình như có chút lạnh hơn bình thường. Chủ nhân đã biết là ai rồi sao?”

“Đừng quan tâm tới hắn.”– Anh đáp với vẻ mặt đăm chiêu. –“Cyril sau khi giết Allen thìđi đâu?”

“Thuộc hạ vô dụng.”– Zerah hơi cúi đầu nhận lỗi.

“Được rồi.”– Kelsey quay sang Wyatt và biến ra trên tay một cành hoa hồng trắng trao cho cậu. –“Ngươi hãy đi tìm Cyril vềđây. Cứđưa vật này cho hắn và nói rằng bạn cũ muốn gặp hắn.”

“Thuộc hạđã biết.”– Wyatt nhận lệnh. Tuy nhiên, cậu thực sự chẳng muốn rời khỏi lúc này.

——

Wyatt trở về phòng với một biểu cảm nặng nề. Ngay cả Ian cũng nhận ra rằng cậu bất ổn hơn mọi khi. Nó nhảy vài cái trong chiếc ***g giam, rồi cất tiếng hỏi:

“Ngươi bị gì vậy?”

“Chủ nhân vừa giao nhiệm vụ cho ta, điều đó cũng có nghĩa là ta không thể trông chừng cậu Edric nữa, và ngươi sẽ phải ngoan ngoãn ở trong chiếc ***g này chờ cho đến khi ta về. Nếu ngươi bướng bỉnh, hậu quả tự gánh chịu, bởi vì Zerah sẽ không nương tình ngươi giống như ta.”

“Ngươi đang lo cho ta?”– Ian nhẹ giọng quan tâm.

“Ta có ngốc mới đi lo cho ngươi. Ta chỉ lo cho cậu Edric thôi.”– Wyatt cãi lại.

“Ta vẫn không hiểu tại sao thế giới này không giống với thế giới của quá khứ?”

“Bởi vìđây chính xác không phải là quá khứ, nó là một kết giới do chủ nhân tạo ra. Chỉ có một số người ởđây là thật, còn tất cảđều làảo ảnh.”

“Vậy thì ai là thật, ai làảo ảnh???”– Ian thắc mắc.

“Ta không biết. Trò chơi mà chủ nhân đã tạo ra thì chỉ có ngài ấy mới biết. Ta thậm chíđang nghi ngờ ta là thật hay làảo ảnh.”– Wyatt nói trong vô thức và tiến gần chiếc bàn cạnh giường, cầm lên quyển thánh kinh. –“Tại sao yêu nhau lại không thểở bên nhau? Tại sao yêu nhau lại bắt buộc tổn hại nhau?”

“Là ai yêu ai chứ?”– Ian rít một hơi dài khinh mỉa. –“Edric hiện tại không hề yêu Kelsey, nếu có chỉ là sựám ảnh bởi vì hắn chưa từng buông tha cho cậu ấy.”

“Cậu Edric thật sự không yêu chủ nhân sao? Ngươi đừng đùa.”– Wyatt quay mặt lại hỏi Ian, cậu muốn khẳng định mình không hề nghe lầm.

“Phải, người Edric yêu là kẻ khác. Tại sao cứ phải đem những chuyện của Edric Hernandez áp đặt lên cậu ấy. Cậu ấy là Edric Hayes. Hai người dù có quan hệ với nhau nhưng không hẳn là một. Tại sao không chịu buông tha cho cậu ấy?”– Ian tức tối thét lên.

“Nhưng khi nãy, ta nhìn thấy một sự thật khác. Cậu Edric đã không hề chống cự khi chủ nhân thân mật với cậu ấy.”

“Cái gì? Họđã làm cái gì?”– Ian nhảy dựng lên trong ***g. –“Ta biết mà, Kelsey Hernandez là kẻ thủđoạn và thừa cơ.”

“Họ chưa làm gì hết, tương lai thì ta không rõ.” – Wyatt tiến sát ***g của Ian. –“Ta biết Edric Hernandez và Edric Hayes không phải là một. Tuy nhiên, ta còn biết một điều mà ngươi không hề biết. Dòng máu đang chảy trong người của Edric Hayes thuộc về Edric Hernandez.”

“Ngươi nói sao???” – Ian kinh ngạc.

“Ngươi không cần biết vềđiều này. Ta sẽ thả ngươi ra, nhưng trước hết, ta sẽđể cậu Edric lựa chọn giữa việc bỏđi hay ở lại. Ta mãi mãi chỉ có một chủ nhân. Vì ngài, ta sẵn sàng phản bội bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân ta.”

“Ngươi nói thật sao???” – Ian bị Wyatt dẫn dắt đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nhất thời khó lòng chấp nhận được hết.

“Ta không cần ngươi tin.”– Wyatt hất mặt đáp dửng dưng, rồi lật qua lật lại vài trang sách kinh. –“Đừng làm phiền ta, có lẽ ta phải ngủ một chút.”

“Hứ! Ta chả thèm!”– Ian huýt dài, bỏ mặc Wyatt muốn làm gì thì làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.