Bluebird Winter

Chương 5



Kathleen cảm thấy như thể cô bị cuốn đi bởi một cơn lốc, và tên nó là Derek .Mọi thứ đúng như cách anh định ra. Anh thậm chí còn có cả váy cho cô mặc trong lễ cưới, một chiếc váy lụa màu xanh dương làm mắt cô tối lại thành màu ngọc lục bảo, cũng như chiếc áo khoác lông giả màu đên tuyệt đẹp, giầy, đồ lót, thậm chí cả đồ trang điểm. Một thợ làm tóc đã đến bệnh viện vào buổi sáng để sửa mái tóc của cô thành một kiểu gọn gàng, lịch sự. Đúng vậy, anh đã kiểm soát mọi thứ. Nó hầu như khá đáng sợ.

Anh đặt bàn tay ấm áp của anh một cách chắc chắn trên thắt lưng cô khi họ lấy đăng kí kết hôn, sau đó là tới phòng làm việc cuar thẩm phán để kết hôn. Ở đó, Kathleen lại có một sự ngạc nhiên khác: căn phòng đông đúc, tất cả mọi người dường như hài lòng một cách buồn cười khi Derek đang cưới một người phụ nữ anh không yêu.

Mẹ và cha dượng của anh ở đó; một cách mê mụ, Kathleen tự hỏi mẹ anh sẽ phải nghĩ gì về tất cả những chuyện này. Nhưng Marcie, bà khăng khăng bảo Kathleen gọi bà như vậy, đang rất rạng rỡ với sự vui vẻ hài lòng khi bà ôm Kathleen .Có hai cặp đôi khác, hai thiếu niên và ba đứa trẻ nhỏ hơn. Một trong các cặp đôi là một người đàn ông cao, trông cứng rắn với mái tóc đen xám và một người phụ nữ mảnh mai với mái tóc gần như trắng bạc và đôi mắt xanh lá rực rỡ. Derek giới thiệu họ là Rome và Sarah Matthews, những người bạn rất tốt của anh, nhưng có gì đó trong giọng anh ám chỉ một quan hệ sâu sắc hơn. Khuôn mặt Sarah dịu dàng không thể tin nổi khi cô ôm anh, sau đó là Kathleen .

Cặp đôi khác là Max và Claire Conroy, và một lần nữa Kathleen có cảm giác rằng Derek có ý nghĩa đặc biệt với họ. Max có vẻ quý tộc và đẹp trai không chịu nổi, với mái tóc vàng sáng và đôi mắt xanh ngọc lam, trong khi Claire là một người khá yên lặng và ít nói hơn, nhưng đôi mắt nâu nhạt của cô không bỏ lỡ điều gì. Ba đứa bé hơn là của nhà Conroy, trong khi hai thiếu niên là con của Rome và Sarah.

Tất cả mọi người đều ngây ngất khi Derek kết hôn, và Marcie không thể chờ đển lúc tới bệnh viện thăm cháu nội mới của bà. Bà trách mắng Derek vài lần vì không liên lạc với bà ngay lập tức, nhưng ngừng giữa tràng đả kích ngay khi Derek cúi xuống và hôn lên má bà, mỉm cười với bà bằng nụ cười trong sáng của anh.

"Mẹ biết. Con có lí do đúng đắn" bà thở dài.

"Đúng vậy, mẹ à"

"Mẹ nghĩ con thực sự phải học đấy"

Anh nhăn nhở. "Vâng thưa mẹ".

Tất cả phụ nữ đều gài hoa, và Sarah ấn một vào tay Kathleen . Kathleen cầm những bông hoa mỏng manh trong những ngón tay run rẩy khi cô và Derek đứng trước thẩm phán, người có giọng nói nhẹ nhàng lấp đầy căn phòng yên tĩnh khi ông nói những từ ngữ truyền thống về tình yêu và sự cam kết. Cô có thể cảm thấy hơi nóng của cơ thể Derek bên cạnh cô, như một bức tường ấm áp cô có thể dựa vào khi cô mệt mỏi. Họ lặp lại đúng nghi thức, và Derek trượt chiếc nhẫn vàng với một viên ngọc lục bảo, xung quanh là những viên kim cương nhỏ lấp lánh vào tay cô. Cô lóa mắt vì ngạc nhiên, sau đó nhìn lên anh chỉ vừa lúc thẩm phán tuyên bố họ là vợ chồng, và Derek cúi xuống để hôn cô.

Cô đã mong chờ kiểu nụ hôn ngắn, ấm áp anh đã trao cô trước đó. Cô đã không được chuẩn bị cho cái cách anh nhào nặn môi cô bằng môi anh, hay sự say mê rõ ràng trong cách lưỡi anh thăm dò miệng cô. Cô run lên, cánh tay cô bám lấy vai anh trong nỗ lực giữ vững bản thân. Cánh tay anh ấn cô vào anh trong một lúc, sau đó từ từ thả cô ra khi anh ngẩng đầu lên. Sự hài lòng rõ ràng sáng lên trong mắt anh, và cô biết anh đã cảm thấy cô bất ngờ đáp trả anh.

Sau đó mọi người bao quanh họ, cười và bắt tay anh, có rất nhiều cái ôm và hôn. Thậm chí vị thẩm phán cũng ôm hôn.

Nửa giờ sau, Derek ra lệnh ngừng lại việc ăn mừng. Chúng ta sẽ thực sự có lễ ăn mừng sau" anh hứa "Ngay bây giờ, con phải đưa Kathleen về nhà nghỉ ngơi. Chúng con phải quay lại bệnh viện vài giờ nữa để cho Risa ăn, vì vậy cô ấy không có nhiều thời gian để cô ấy ngồi xuống và thư giãn nữa đâu."

"Em ổn mà" cô cảm thấy cần thiết phải phản đối, mặc dù sự thật cô đánh giá cao cơ hội được nghỉ ngơi.

Derek trao cô một cái nhìn nghiêm khắc, và cô có cảm giác tội lỗi một cách không hiểu nổi. Sarah cười. "Cháu nên làm như những gì cậu ấy bảo" người phụ nữ lớn tuổi nói với sự thích thú nhẹ nhàng "Cháu không thể thuyết phục cậu ấy đâu."

5 phút sau, Kathleen đang ngồi trong xe Jeep khi anh thành thạo lách qua đám đông giao thông Dallas. "Em thích bạn bè của anh" cuối cùng cô nói, chỉ để phá vỡ sự im lặng. Cô không thể tin được cô đã làm chuyện này; cô đã thực sự kết hôn với anh! "Họ làm gì thế?"

"Rome là chủ tịch và CEO của Spencer-Nyle Corporation. Sarah là chủ của Tools and Dyes, một cửa hàng thủ công. Bây giờ là hai cửa hàng, từ khi cô ấy mở thêm một cái nữa. Mã là phó chủ tịch Spencer-Nyle của Rome, nhưng từ năm năm trước chú ấy đã xây dựng một công ty cố vấn của riêng mình. Claire là chủ một hiệu sách."

Bạn bè của anh rõ ràng là rất thành đạt, và cô tự hỏi một lần nữa tại sao anh lại cưới cô, bởi vì cô chẳng thành công ở bất cứ việc gì. Sao cô có thể phù hợp với anh? "Và mẹ anh?" cô hỏi yếu ớt.

"Mẹ giúp Whit quản lí trang trại, ngay ở biên giới Oklahoma. Anh đã dành ở với họ vào Giáng Sinh, và đang trên đường quay lại Dallas thì thấy em" anh giải thích.

Cô không còn gì khác để hỏi anh nên sự im lặng lại bao trùm cho tới tận khi họ tới căn hộ của anh. "Chúng ta sẽ tìm cái nào đó lớn hơn vào vài tuần nữa, sau khi bác sĩ cho em hồi phục." anh nói khi họ dời thang máy "Anh đã gọn mọi thứ vào và tạo ra khoảng tróng trong tủ quần áo, nhưng em cứ thoải mái nói với anh bất cứ sự sắp xếp lại nào khác mà em muốn"

"Tại sao em nên thay đổi bất cứ thứ gì?"

"Để phù hợp với em và Risa . Anh không còn là một kẻ đọc thân nữa rồi. Anh là một người chồng và người cha. Chúng ta là một gia đình; đây là nhà em cũng nhiều như nhà anh."

Anh nói thật đơn giản, như là anh không hiểu được tất cả nghi ngờ đang tấn công cô. Cô đứng bên cạnh khi anh mở cửa, nhưng trước khi cô có thể bước vào căn hộ, anh đã quay lại và cuốn cô vào vòng tay anh, sau đó mang cô qua ngưỡng cửa (Ôi,em thấy anh Derek quá tuyệt vời luôn ấy ạ, anh ấy còn giữ cái tục lệ bế cô dâu qua ngưỡng cửa nữa chứ.) Hành động ấy làm cô giật mình, nhưng sau đó, mọi việc anh làm ngày hôm ấy đều khiến cô giật mình.Mọi việc anh làm từ lúc cô gặp anh đều khiến cô giật mình.

"Em có muốn một giấc ngủ ngắn không?" anh hỏi, đứng trong phòng sinh hoạt vẫn với cô trong vòng tay, chờ sự chỉ dẫn.

"Không, chỉ cần ngồi xuống một lúc để làm đièu đó" Cô gắng xoay xở để mỉm cười với anh. "Em mới sinh con, không phải đại phẫu, và chính anh nói với em rằng em khỏe mạnh. Sao em nên cư xử như một bông lily yếu ớt trong khi em không phải vây?"

Anh hắng giọng khi cẩn thận dặt cô đứng trên chân mình "Thực ra, khi anh nói rằng em có phần cơ bắp tuyệt vời. Anh không tin rằng anh khâm phục sức mạnh của em."

Mạch của cô đập nhanh hơn. Anh đang làm thế với cô ngày càng thường xuyên hơn, nói những điều nhỏ bé khiến nó như là anh thấy cô đáng thèm muốn, hay hôn trộm những nụ hôn ngắn. Năm ngày trước, cô sẽ không thấy những sự theo đuổi nhỏ bé này là bất cứ gì ngoài sự ghê tởm nhưng bây giờ có một sự rộn ràng ấm áp bí mật khiến cô ấm lên bất cứ khi nào anh nói hay làm bất cứ điều gì. Cô đang thay đổi rất nhanh dưới sự nâng niu nhẹ nhàng của anh, và, trước sự ngạc nhiên của cô, cô thích những thay đổi ấy.

"Em đang nghĩ gì vậy?"anh hỏi, chạm vào mũi cô bằng một đầu ngón tay. "Em đang nhìn chằm chằm vào anh, nhưng em lại không nhìn anh"

"Em đang nghĩ là anh đã làm hư em nhiều thế nào?" cô đáp lại một cách thành thật "Và thật không giống em khi để anh làm thế."

"Sao em lại không nên để anh nuông chiều em?" Anh giúp cô cởi áo khoác và treo nó lên chiếc tủ áo nhỏ.

"Em chưa bao giờ được nuông chiều trước đây. Em luôn luôn phải tự trông chừng bản thân, bởi vì không có ai khác thực sự quan tâm, kẻ cả bố mẹ em. Em không thể hiểu tại sao anh lại tốt thế, hay cái gì khiến anh bước vào thỏa thuận của chúng ta. Anh đã làm tất cả mọi thứ, nhưng cơ bản chúng ta vẫn là những người lạ. Anh muốn gì từ em vậy?"

Một nụ cười uể oải hiện trên môi anh khi anh đưa ra "Đi với anh"

"Đi đâu?"

"Tới phòng ngủ. Anh muốn cho em xem vài thứ."

Nhướn mày lên trong sự tò mò về thái độ của anh, Kathleen đặt bàn tay cô lên tay anh và để anh dẫn cô vào phòng ngủ. Cô nhìn quanh. Đó là căn phòng vui vẻ, rộng rãi, được trang trí với màu xanh và trắng, và một chiếc giường cỡ lớn. Cửa trượt của tủ đựng đồ là gương và anh để cô đứng trước gương với anh ở ngay sau.

Đặt hai tay trên vai cô, anh nói "Nhìn vào gương và nói cho anh biết em thấy gì."

"Chúng ta."

"Đó là tất cả à? Hãy nhìn vào chính mình và nói cho anh tại sao anh cái gì khiến anh bước vào thỏa thuận của chúng ta".

Cô nhìn vào gương và nhún vai "Một phụ nữ" Tia hài hước bất chợt sáng lên trong mắt cô "Với cơ bắp tuyệt vời"

Anh cười khúc khích " Chúa ơi, phải. Nhưng đấy chỉ là một phần thôi. Không thể nói rằng anh không thích đôi chân tuyệt vời của em hay bộ ngực đẹp đẽ của em, bởi vì anh thực sự thích, nhưng cái thực sự muốn là thứ anh thấy trên khuôn mặt em."

Anh ấy lại làm vậy Cô cảm thấy cả cở thể cô nóng lên khi mắt cô gặp mắt anh trong gương. "Mặt em?"

Một cánh tay trượt vòng quanh eo cô, kéo cô lại để dựa vào anh, trong khi bàn tay kia của anh nâng lên để vuốt ve mặt cô. "Đôi mắt xanh lá kỳ diệu của em," anh thì thầm. "Cả sự sợ hãi đi cùng lòng dũng cảm. Đôi khi anh thấy nỗi đau trong mắt em, như là em đang nhớ về những điều em không muốn nhắc tới, nhưng em không để nó làm em buồn chán. Em không yêu cầu anh điều gì, vì vậy anh phải tự đoán thứ em cần, và có thể anh làm thế quá nhiều rồi. Anh thấy được niềm vui khi anh ôm em hay hôn em. Anh thấy tình yêu dành cho Risa , và tình thương dành cho những đứa bé khác. Anh đã làm cuộc đời em trở nên lộn xộn nhưng em lại không để nó làm thế với em; em đi cùng anh và xoay sở để sống sót. Em là người còn sống sót, Kath. Một người sống đầy yêu thương, mạnh mẽ và can đảm. Đó là lí do khiến anh bước vào thỏa thuận của chúng ta. Cùng với một thân hình tuyệt vời, tất nhiên, cả một bé gái xinh đẹp nữa."

Đôi mắt anh vừa miêu tả mở lớn khi Kathleen nghe những đặc điểm được cho là của cô. Anh mỉm cười và để những ngón tay chạm vòa môi cô " Có phải anh quên không đề cập tới cái miệng đáng hôn của em rồi không? Nó thật ngọt ngào và mềm mại làm sao, phải không?"

Miệng cô chợt cảm thấy căng lên, và môi cô chuyển động chống lại những ngón tay anh "Em đã thấy rồi" cô thở ra, tim cô đâp thình thịch "Anh cưới em vì cơ thể em".

"Và cơ thể đó ra sao" Anh cúi đầu xuống để rúc vào tai cô, trong khi tay anh trôi xuống ngực cô và nhẹ nhàng khum lấy chúng. "Trong khi chúng ta đang thành thật, tại sao em lại cưới anh? Ngoài việc để Risa có mọi thuận lợi từ việc là con gái một bác sĩ."

"Nó chỉ thế thôi" cô cố gắng để có thể nói. Cô bị choáng váng bởi cái chạm của anh trên ngực cô, choáng váng và sợ hãi và sửng sốt, bởi cô cảm thấy một cảm giác thích thú.. Trước đây chưa bao giờ cô thích thú việc một người đàn ông chạm vào cô quá thân mật. Nhưng bây giờ ngực cô đang rất nhạy cảm, căng mọng và đầy sữa, và những cái chạm nhẹ của anh đốt cháy cô như một tia sét.

"Hãy quên những gì anh có thể cho Risa đi" anh thì thầm "Không có phần nào lí do em cưới anh vì những gì anh có thể trao em à?"

"Em... em có thể sống không giàu có." Giọng cô thấp và căng thẳng, và mí mắt cô trở nên nặng trĩu đến nỗi cô phải cố gắng để mở chúng ra. Tâm trí cô không đặt vào những gì cô đang nói. Sự sung sướng quá mãnh liệt đến nỗi nó làm cô thở khó nhọc, khiến cô thở nhanh và nặng nề. Một cách điên cuồng cô cố nói với chính mình bởi cô đang cho Risa bú nên ngực cô ấm áp và nhạy cảm, và đó, là một bác sĩ, anh biết điều đó và cách để sử dụng nó. Anh thậm chí còn không chạm vàp núm vú cô, nhưng nhẹ nhàng vuốt ve quanh chúng. Cô nghĩ rằng cô sẽ chết mất nếu anh chạm vào núm vú của cô.

"Em nhìn thật lộng lẫy trong chiếc váy này, nhưng hãy để em thoát khỏi nó và mặc thứ gì đó thoải mái hơn" anh thì thầm, và bàn tay anh dời ngực cô. Cô đứng mềm nhũn, mê mụ vì khoái cảm, khi anh mở khóa chiếc váy dễ thương và trượt nó khỏi vai cô, sau đó ấn nó xuống qua mông cô để nó rơi xuống chân cô. Cô mặt một chiếc quần lót bên dưới và cô chờ đợi trong sự hoang mang anh cũng sẽ cởi nó ra, nhưng thay vì vậy anh bế co lên và đặt cô lên giường, di chuyển chậm chạp, như cố không làm cô sợ hãi. Trái tim cô đang đập mạnh, nhưng cơ thể cô cảm thấy một dòng khoái cảm. Cô vừa mới sinh em bé; anh biết cô không thể để anh làm "chuyện ấy"...phải không? Nhưng anh là bác sĩ; có thể anh biết nhiều hơn cô. Không, nó sẽ rất đau. Có lẽ anh có ý khác. Cô nghĩ đến bàn tay anh trên cơ thể trần truồng của cô, đến cảm giác cơ thể to lớn, đầy cơ bắp của anh trần truồng dựa vào cô, và một sự phấn khích kì lạ khiến mạch cô đạp nhanh hơn. Chậm chạp, những suy nghĩ đó lấp đầy tâm trí cô rằng cô tin tưởng anh, hoàn toàn tin tưởng anh, và dó là tại sao cô không sợ hãi.

Chẳng có vấn đè gì cả, Derek sẽ không bao giờ làm cô đau.

Lông mi anh nửa che phủ đôi mắt anh, mang lại cho anh vẻ ngái ngủ khi anh trượt giày của cô ra và để chúng xuống sàn. Kathleen quan sát anh trong sự mê hoặc vô ích, hơi thở cô nghẹn lại khi anh chạm đến quần lót của cô và bắt đầu kéo quần tất của cô xuống. "Nâng hông em lên" anh chỉ dẫn bằng giọng khàn khàn, và cô tự nguyện vâng lời. Khi mà tất nylon xếp quanh đầu gối cô, anh cúi xuống ấn một nụ hôn vào bắp đùi trần trụi của cô trước khi quay lại với nhiệm vụ ưa thích của anh và tiếp tuc cởi quần áo.

Da cô cảm giác nóng bỏng, và vải giường mát lạnh bên dưới cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều như thế trước đây, như thể các mạch máu kết thúc dưới da cô đã nhân lên và trở nên nhạy cảm không chịu nổi. Chân tay cô nặng nề và như thể không xương, và cô không thể di chuyển, thậm chí khi tay anhvóut ve đùi cô và khoái cảm xuyên qua cô. "Derek" cô thì thầm, bất ngờ nhận ra cô vẫn còn có thể nói; cô lặp lại tên anh, như thể nó cần quá nhiều nỗ lực để nói.

"Hmm?" Anh cong người trên cô, hơi ấm cơ thể anh xoa dịu cô khi anh nh bế cô bằng một tay và tháo tấm phủ ra khỏ giường, sau đó đặt cô vào giữa những tăm trải. Miệng anh phủ lên ngực cô, chạm vào lớp lụa che phủ chúng.

Những làn sóng không thể chịu nnỏi của sự thư giãn đang quét qua cô "Anh không thể làm tình với em" cô xoay xở để thì thầm "Chưa"

"Anh biết, em yêu" anh thì thầm, giọng nói sâu lắng của anh thấp và mê hoặc "Ngủ đi. Chúng ta có rất nhiều thời gian mà."

Mi của cô hạ xuống, với một cái thở dài, chậm sâu, cô đi vào giấc ngủ. Derek bị kinh ngạc, nhìn xuống cô. Cơ thể anh run lên vì nhu cầu giải thoát, nhưng một nụ cười uể oải, dịu dàng nở trên môi anh khi anh nhìn cô. Cô đã gọi nó là "sex" trước kia, nhưng lần này cô đã nói là "làm tình". Cô đang đánh mất sự cảnh giác, mặc dù cô dường như vẫn khồg nghĩ ra được lý do anh cưới cô. Cô đã nghĩ là cô hoàn toàn không hấp dẫn và gợi cảm sao? Cô đã thực sự nghĩ rằng anh cưới cô chỉ vì Risa sao? Anh đang cố gắng hết sức để chứng minh cho cô thấy rằng anh bị cô hấp dẫn, nhưng luận điểm cuối cùng thì phải chờ tới tận 5 tuần nữa.

Cặp lông mi dày của cô tạo nên bóng mờ tôi trên gò má cô, như là của Risa . Anh muốn nằm xuống cạnh cô và ôm cô khi cô ngủ. Anh biết cô mệt; từ khi sinh Risa , Kathleen ngủ thường xuyên, như thể cô đã bị đẩy đi quá xa, quá vất vả. Cơ thể cô bây giờ đang tiếp tục cố gắng hồi phục nên cô không còn áp lực cần làm mọi việc nữa.

Điện thoại trong phòng khách kêu nhưng anh đã đoán trước để rút điện thoại cạnh giường ra nên Kathleen có thể ngủ mà không bị làm phiền. Nhanh chóng, anh dời khỏi phòng, đóng cửa đằng sau anh, và nhấc đường dây kia.

"Derek , cô ấy ngủ rồi à?" Giọng nói ấm áp của Sarah chứa sự thích thú như thwr cô ấy biết bằng cách nào anh dỗ Kathleen vào giấc ngủ ngắn ấy.

Anh nhăn nhở. Sarah biết anh thậm chí còn rõ hơn cả mẹ anh, rõ hơn bất kỳ ai khác trên thế giới, có thể ngoại trừ Claire. Claire nhìn thấy mọi người nhưng cô luôn yên lặng đến nỗi thật dễ để đánh giá thấp sự nhận biết của cô.

"Cô ấy không nghĩ cô ấy cần một giấc ngủ ngắn, nhưng cô ấy ngủ ngay khi cô ấy nằm xuống."

"Bằng cách nào đó, cô không nghi ngờ gì. Bất cứ cách nào, cháu cũng có một ý tưởng. Bây giờ cô đã mở một cửa hàng khác, cô cần thuê thêm một người khác. Cháyu có nghĩ Kathleen sẽ thích không? Erica đang xoay xở với cửa hàng mới, vì thế cô nghĩ Kathleen có thể làm với cô, và cô ấy có thể đem theo em bé nữa."

Nó đã khiến cho Sarah chú ý là Kathleen cần một người bạn, cũng như sự tự tin mà công việc sẽ giúp cô có được trong khi cô thích nghi với việc trở thành một người vợ.

"Cô ấy có thể sẽ nhảy ngay vào nó ấy, nhưng phải một vài tuần nữa trước khi cô ấy có thể lái xe mà cũng ít nhất cho đến khi Risa đủ khỏe đã"

"Vậy cô sẽ giữ việc này cho cô ấy" Sarah nói dịu dàng.

"Cháu sẽ nhắc nhở cô nếu lần sau cô còn buộc tội cháu "điều khiển" mọi ngưòi" anh nói một cách hình thức, mỉm cười.

"Nhưng cháu đã không nghĩ về điều đó à?"

Nụ cười của anh mở rộng. "Tất nhiên ạ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.