Bố Bá Đạo, Mami Được Cưng Chiều

Chương 1: 1: Đêm Thất Tịch





Sáng sớm, Bệnh viện Phụ sản Thành phố Kinh Hải.

Ninh Noãn tỉnh lại thì ngửi được mùi nước sát trùng khắp phòng, trước mắt cô không phải phòng trong khách sạn mà là phòng bệnh.

Tối hôm qua là đêm thất tịch nhưng với người độc thân như cô thì không có chút ý nghĩa nào cả, bệnh của mẹ đang trở nên nguy kịch, cô đi đến khách sạn tìm em gái, kết quả lại gặp phải sự cố mà thác loạn một đêm.

Gã đàn ông nắm cằm cô hôn xuống có ngũ quan tinh xảo khó nói nên lời, vừa cao vừa đẹp trai, lúc hôn cô còn dùng con ngươi đen kịt nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt lãnh đạm, bình tĩnh, sâu xa, có những cảm xúc mà cô không thể nhìn thấu…Người đàn ông cao ít nhất một mét tám bảy lúc hôn cô vẫn cúi đầu, nhưng sau đấy lại cảm thấy tư thế cúi người không được tiện lắm nên liền ôm cô vào lòng, đè xuống hôn.

Cho dù cô không mê trai thì cũng tạm thời bị vẻ ngoài ưu việt của người đàn ông làm lóa mắt, vóc người hoàn mỹ không chê vào đâu được, thêm cả ngũ quan đẹp trai một cách không tầm thường.


Nhưng người đàn ông gần như hoàn mỹ như vậy lại hôn cô, còn ngủ với cô.

Cô vừa vùng vẫy vừa đấm đá.

Kết quả thì nhận được âm thanh khàn khàn của anh: “Đừng lộn xộn, tôi sợ làm cô bị thương, được không?”Mặt cô đỏ ửng, cám ơn y tá, cô ra khỏi bệnh viện với thân thể đau nhức.

Bất chấp tất cả, Ninh Noãn chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU của Bệnh viện nhân dân, mỗi sáng sớm bác sĩ chính sẽ báo tình huống của bệnh nhân vào tối qua cho người nhà.

“Cô Ninh, cô còn chưa biết sao? Tối qua mẹ của cô đã đi rồi, xin hãy nén bi thương…”“…”Da đầu Ninh Noãn tê dại, dường như máu của cơ thể đều trở nên lạnh đi.

“Bác sĩ Trình, mẹ tôi đang yên lành đợi lần ghép tủy thứ hai ở trong đấy, hôm qua ngài còn nói tình hình của bà ấy vẫn ổn định.

”Nhìn vẻ mặt không thể tin của Ninh Noãn, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi cô Ninh, tối qua em gái cô đến gặp mẹ cô, lúc đi ra thì ký giấy từ bỏ trị liệu, cô cứ đợi ở đây đi, lát nữa em gái cô sẽ đi xuống xử lý thủ tục tiếp theo.

”“Em gái cô quay lại rồi.

” Bác sĩ nhìn cửa, nhìn qua nói với Ninh Noãn.

Ninh Thuần mặc một chiếc váy ống ngắn gợi cảm đi đến, nhìn thấy Ninh Noãn cũng không chột dạ mà lạnh giọng nói: “Mẹ đi rồi, tôi hy vọng chị sẽ mang bà về xử lý với ông bà.

”Tinh thần Ninh Noãn gần như hoảng hốt: “Ninh Thuần, mẹ còn có thể cứu được, có nhiều người bị bệnh như bà nhưng có thể khôi phục rất tốt ở lần ghép tủy thứ hai đấy thôi.


”“Phải, nhưng tôi cảm thấy có thể là chúng ta nhìn cuộc sống này không giống nhau, cùng với việc làm mẹ sống đau khổ trên đời này, chi bằng chết càng tốt.

” Đôi môi đỏ mỏng của Ninh Thuần mở ra đóng lại, giọng nói thì bình tĩnh nhưng từng chữ cô ta nói ra lại đâm thẳng vào tim gan.

“Còn có, chúng ta đều là con gái của mẹ, tôi có quyền ký vào giấy từ bỏ điều trị cho bà.

Ninh Noãn, chị lớn hơn tôi một tuổi, đáng lý ra chị nên khôn khéo hơn tôi mới đúng, tôi giúp chị xử lý trói buộc lớn nhất, chị không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn chỉ trích tôi?” Ninh Thuần tỏ ra vô tội.

“Ninh Thuần, cô còn có lương tâm không?”“Sao tôi lại không có lương tâm?” Giọng nói của Ninh Thuần không lớn, khi nói về mẹ cứ như đang nói về một người ăn xin ven đường: “Tôi nghĩ bà ấy ra đi rất yên bình, dù sao bà ấy luôn miệng nói không muốn liên lụy chị, vậy thì tôi cũng thỏa mãn bà ấy.

”Yên bình?“Thực ra cô ghét bỏ xuất thân nông thôn của mẹ, sợ có ngày mẹ xuất hiện trước mặt người nhà vị hôn phu của cô, làm cô mất mặt, kéo thấp đẳng cấp xuất thân của cô?”Ninh Thuần bị chọt trúng tâm tư, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

“Chị nghĩ như thế nào tùy chị, được rồi, chị gái của tôi, người đàn ông tối qua tôi tìm cho chị thế nào? Trước khi mẹ đi tôi có kể cho mẹ một chuyện, nói tối qua chị bán mình cho một gã đàn ông đầu trọc hơn năm mươi tuổi để trị bệnh cho bà, cho nên mẹ rất sung sướng mà gật đầu không trị liệu nữa đấy.

”Ninh Noãn biết tâm địa của Ninh Thuần bị chó tha, nhưng lại không nghĩ rằng cô ta có thể ác độc đến vậy.


“Chuyện trong khách sạn tối qua đều là do cô?”“Đúng vậy, nếu không thì sao hả chị của tôi? Không phải chị muốn theo mẹ khi bố mẹ ly hôn sao, hiện tại bố lên như diều gặp gió, tôi là cô chủ nhà họ Ninh, lái xe hơi sang trọng, ở biệt thự, muốn hủy hoại chị thì cũng là chuyện dễ dàng.

”“…”Ninh Noãn không nghĩ đến việc bản thân cần đi vào xã hội để nhìn thế gian ấm lạnh, chỉ cần nhìn gia đình của mình không tan nát là đủ rồi.

“Đừng nói cô ở biệt thự, cứ xem như cô ở quan tài cũng không ai quan tâm đâu, Ninh Thuần, cô không xứng đáng làm người.

”Cô nói rồi đoạt lấy bút máy trên tay bác sĩ, cầm lấy đầu nhọn đâm về phía cổ của Ninh Thuần.

“A a a, giết người rồi!”“Mau, mau báo cảnh sát.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.