“Con biết nên làm thế nào rồi bố ạ”.
..
Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy rất sớm.
Sớm hơn tất cả mọi ngày.
Ánh mặt trời ấm áp đang từ từ chiếu xuống, bao trùm lên cơ thể vạm vỡ của anh.
Mở điện thoại ra đều thấy hiện toàn tin tức về trận đối quyết giữa Tần Cao Văn và Thiên Lôi tông sư, gần như toàn bộ cư dân mạng đang mắng anh là kẻ nhu nhược.
“Tôi biết từ lâu rồi, Tần Cao Văn là người vô dụng nhất trên thế giới này”.
“Loại người như vậy toàn chỉ sợ kẻ mạnh rồi đi ức hiếp kẻ yếu, một khi gặp phải cao thủ thực sự thì như rùa rụt cổ ngay”.
“Thiên Lôi tông sư e rằng chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể giết chết hắn rồi”.
...!
Đối với Tần Cao Văn đã trải qua nhiều sóng gió mà nói, những tin này thực sự chẳng có nghĩa lý gì cả, nếu anh còn chấp thì đúng là sống quá thất bại.
Đối với Tần Cao Văn mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.
Là sinh nhật của Đóa Đóa, đồng thời cũng là ngày mà Tần Cao Văn quyết định nhận con.
Anh chuẩn bị trước cho Đóa Đóa rất nhiều bất ngờ, một chiếc bánh sinh nhật to và cả những món quà mà cô bé thích.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là khu vui chơi đó.
Lòng bàn tay của Tần Cao Văn không kìm được toát mồ hôi, rõ ràng là anh vô cùng hồi hộp.
Hôm nay sẽ nhận bố con với Đóa Đóa, cô bé đáng yêu liệu có phản đối anh không, có muốn nhận anh làm bố không đây.
Tuy qua nhiều cử chỉ và biểu cảm của Đóa Đóa, cô bé đều rất thích Tần Cao Văn, thậm chí không chỉ một lần nói hy vọng Tần Cao Văn là bố của cô bé.
Nhưng...!
Trong lòng Tần Cao Văn vẫn chưa yên tâm.
Anh đi vào bếp chuẩn bị, chờ khi Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên ngủ dậy là có một bàn toàn đồ ăn ngon rồi.
...!
Đóa Đóa không kìm được thốt lên, khuôn mặt cười rất tươi.
Ngay sau đó ập vào lòng Tần Cao Văn, ôm chặt anh và nói: “Chú siêu nhân, sao chú biết hôm nay là sinh nhật của cháu thế ạ?”.
“Vì chú siêu nhân có siêu năng lực đó”.
Tần Cao Văn dùng tay bũng nhẹ vào mũi cô bé.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà mang bánh sinh nhật ra, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, bảo Đóa Đóa cầu ước nguyện, Tần Cao Văn nói: “Chú siêu nhân hôm nay sẽ có một món quà bí mật muốn tặng cho cháu đó”.
Đóa Đóa ngây thơ hỏi: “Là gì vậy ạ?”.
“Nếu giờ mà chú nói với cháu thì không còn là bất ngờ nữa, cháu đi cùng chú siêu nhân là sẽ biết ngay, chú dám đảm bảo Đóa Đóa chắc chắn sẽ rất thích”.
“Thật không ạ?”.
Tần Cao Văn gật đầu.
Vương Thuyền Quyên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vui phơi phới, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Khoảnh khắc này Vương Thuyền Quyên càng lúc càng tin điều mà cô chọn là hoàn toàn chính xác, cũng may đã không vì áp lực mà bỏ Đóa Đóa đi.
Nếu không cô sẽ hối hận cả đời.
“Vậy cháu nhắm mắt vào đi nào!”, Tần Cao Văn nói với Đóa Đóa.
“Vâng ạ!”.
...!
Bên ngoài khu vui chơi.
Mọi người chỉ biết hôm nay là ngày đối quyết của Thiên Lôi tông sư và Tần Cao Văn, nhưng địa điểm cụ thể của hai người họ ở đâu thì vẫn chưa rõ.
Có không ít phóng viên và người quan tâm đều rất muốn biết địa điểm sự việc, thế là cả quãng đường cứ đi theo Thiên Lôi tông sư.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Thiên Lôi tông sư lại tìm một nơi là khu vui chơi vừa mới xây dựng xong để chờ Tần Cao Văn.
Ý của ông ta là gì thế?
“Vì sao sư phụ lại lựa chọn ở đây nhỉ?”.
Đến ngay cả Mã Thiên Hạo cũng cảm thấy khó hiểu.
Thiên Lôi tông sư trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của con gái Tần Cao Văn, và khu vui chơi này chính là món quà sinh nhật mà cậu ta tặng cho con gái”.
Mặt Mã Thiên Hạo hơi biến sắc.
Có tiền đúng là làm gì cũng được.
Khu vui chơi này cho dù là vị trí hay là thiết bị vui chơi đều xa hoa hơn các khu vui chơi bình thường khác rất nhiều lần.
Ban đầu Mã Thiên Hạo luôn cho rằng là một đại gia nào đó xây lên kinh doanh.
Không ngờ là món quà mà Tần Cao Văn tặng cho con gái.
Tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?
Bốn sát thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện cũng đang âm thầm mai phục.
Chờ khi Thiên Lôi tông sư giết chết Tần Cao Văn, bọn họ sẽ đột nhiên nhảy ra, làm kiểu trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đương nhiên bọn họ chưa từng bẩm báo với cấp trên về việc Thiên Lôi tông sư giết Tần Cao Văn, lần này đến chỉ là muốn cướp Tần Cao Văn trong tay của Thiên Lôi tông sư.
Ông Hai muốn đích thân chặt đầu của Tần Cao Văn.
Dù sao từ ngày ông ta xuất đạo đến ngay, chưa từng thua ai cả, Tần Cao Văn là người duy nhất có thể khiến ông ta coi trọng.
...!
Không bao lâu, một chiếc xe lái đến, Tần Cao Văn, Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên, ba người bọn họ đều ở trong xe.
Nhìn thấy Tần Cao Văn bên trong xe, cơ thể Mã Thiên Hạo lập tức rạo rực sát khí.
“Sư phụ, tôi thấy có thể ra tay được rồi đấy”.
Thiên Lôi tông sư là một người khá có nguyên tắc, ông ta nói: “Không vội, chúng ta vẫn có thể chờ thêm một lát, để cậu ta tổ chức sinh nhật cho con gái xong rồi giết cậu ta cũng không muộn”.
Cho dù không hiểu lắm về hành vi của Thiên Lôi tông sư nhưng cũng không dám làm trái yêu cầu.
“Mọi việc đều nghe theo sư phụ”.
Xe dừng lại, Đóa Đóa vẫn nhắm mắt, trong lòng vô cùng hồi hộp.
“Đóa Đóa, cháu chuẩn bị xong chưa?”.
Tần Cao Văn ghé sát tai Đóa Đóa nói.
Điều này khiến Đóa Đóa càng cảm thấy bí mật và thêm vẻ mong chờ.
“Cháu chuẩn bị xong rồi ạ”.
Tần Cao Văn nhìn Vương Thuyền Quyên một cái, nở nụ cười nói: “Món quà tiếp theo này nhất định sẽ khiến Đóa Đóa thích”.
Sau đó Tần Cao Văn bỏ hai tay của Đóa Đóa xuống, Đóa Đóa nhìn thấy khu vui chơi trước mặt, cả người ngây ra, một cảm giác vui sướng bất ngờ bao trùm lấy cô bé.
“Chú siêu nhân ơi...!đây là...”.
Tần Cao Văn dùng ánh mắt trìu mến nhìn Đóa Đóa nói: “Đóa Đóa, chú nhớ có một lần cháu nói với chú rằng cháu thích có một khu vui chơi của chính mình đúng không nào?”.
Đóa Đóa gật đầu.
Trong mắt đã long lanh nước mắt.
“Chú xây cho cháu một khu vui chơi này, Đóa Đóa có thích không?”.
Bây giờ Đóa Đóa không nói nổi nữa, nhất thời òa lên khóc, cô bé vô cùng cảm động.
Đóa Đóa vừa khóc vừa nói: “Chú siêu nhân, vì sao chú tốt với nhau như vậy?”.
Mấy năm trước Đóa Đóa đã chịu rất nhiều tủi thân, xung quanh có không ít bạn bè trêu chọc cô bé, ức hiếp cô bé, nói rằng cô bé không có bố.
Nhưng từ sau khi Tần Cao Văn xuất hiện, thế giới của Đóa Đóa đã thay đổi vô cùng lớn.
Vốn dĩ mọi thứ đen tối đã trở nên tươi sáng, Tần Cao Văn giống như ánh sáng mặt trời vậy, xua tan đi màn đêm và lạnh lẽo trong cuộc đời, mang đến sự ấm áp vô tận cho cô bé.
Đóa Đóa dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn và nói: “Chú siêu nhân...!cháu...!cháu có thể gọi chú là bố không?”.
Tần Cao Văn sững người, sau đó trong lòng tràn ngập vui sướng.
Ôm Đóa Đóa vào lòng nói: “Con bé ngốc này, đương nhiên là có thể gọi chú là bố rồi, vì chú chính là bố ruột của cháu”.
“Gì cơ ạ?”.
Đóa Đóa mở to hai mắt, nhìn với vẻ khó tin: “Thật...!không ạ?”.
“Nếu cháu không tin có thể hỏi mẹ cháu đi”..