“Bố nghĩ xem, lần này sau khi anh Tần nổi tiếng, không biết bao nhiêu người sẽ tranh nhau tặng quà anh ấy, quà bố chuẩn bị có tinh xảo đến mấy, cũng chưa chắc để lại được ấn tượng gì với người ta”.
Con gái nói rất đúng
Lúc trước Phùng Thiên Vũ cứ cuống quýt, hao tâm chuẩn bị mấy ngày liền, loại ra hàng trăm loại quà tặng, cuối cùng mới chọn được món quà này, ấy thế mà vẫn chưa hài lòng lắm.
Ông ta nói với con gái: “Con gái rượu à, những gì con nói bố đều biết, nhưng bây giờ chúng ta không tặng quà cho cậu Tần, thì rốt cuộc nên làm gì? Quan trọng là cậu ấy kết hôn rồi, nếu không có khi bố còn được làm bố vợ của cậu ấy cũng nên”.
Nghe bố tâng bốc bản thân, Phùng Thiến Thiến khẽ đỏ mặt, nói: “Bố, con nói nghiêm túc mà, sao bố lại trêu con”.
“Bố cũng nói nghiêm túc mà”, Phùng Thiên Vũ nói với vẻ nghiêm nghị.
Vùng dân tộc tổng cộng có ba đại mỹ nhân, người đứng đầu là Vương Thuyền Quyên, tiếp đến là Phùng Thiến Thiến, còn một người nữa là Trương Vũ Tuyết, em gái của Trương Thiên Khoát.
Năm 20 tuổi, Trương Vũ Tuyết được người nhà cho ra nước ngoài du học, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Không ai biết hiện giờ Trương Vũ Tuyết trông như thế nào, nhưng theo như những bức ảnh được cô ấy gửi đi, thì đó quả là một tuyệt sắc giai nhân.
“Bố, bố còn như thế nữa là con mặc kệ bố đấy”.
Thấy con gái rượu hình như có vẻ tức giận thật, Phùng Thiên Vũ vội nói: “Là tại bố không tốt, bố không nên trêu con, bố biết sai rồi, con đừng giận bố nhé”.
Phùng Thiến Thiến đáp: “Con thấy cách tốt nhất bây giờ chính là tổ chức một buổi tiệc cho anh Tần, để anh ấy đến nhà chúng ta”.
“Con đảm bảo cách này trước đây chưa có ai khác làm.
Bố nghĩ mà xem, nếu như anh Tần có qua lại với nhà chúng ta, sau khi người khác biết được, tự nhiên sẽ nghĩ nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với anh ấy”.
Lời con gái nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho Phùng Thiên Vũ.
Ông ta lấy tay vuốt cằm suy nghĩ, qua vài ba phút mới nói: “Được, cứ làm theo cách của con đi, con mau đi chuẩn bị, tối nay hai bố con mình sẽ đến thăm cậu Tần một chuyến”.
“Vâng ạ!”.
Phùng Thiến Thiến có vẻ rất phấn khích.
Mấy ngày nay Tần Cao Văn không đi đón Vương Thuyền Quyên, bởi vì anh vẫn còn việc rất quan trọng ở nhà cần xử lý.
Bây giờ là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện đám tay chân của anh, bắt buộc phải để bọn họ nắm vững căn bản.
Gốc không vững, thì ngọn cũng lung lay.
Đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Đầu tiên bỏ ra hơn một năm để bọn họ nắm vững cơ sở, dạy bọn họ những chiêu thức đơn giản nhất, cho bọn họ nắm rõ một cách tuyệt đối.
Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Ding dong!
Tần Cao Văn tưởng là Vương Thuyền Quyên bấm chuông, trong lòng thấy hơi khó chịu, rõ ràng lúc đi có cầm chìa khóa, tại sao không trực tiếp mở cửa vào?
Sau khi mở cửa, Tần Cao Văn thấy hai người xa lạ, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Xin hỏi… hai người là?”.
Nhìn Phùng Thiên Vũ đang đứng trước mặt, Tần Cao Văn đầy sự hiếu kỳ.
Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Phùng Thiên Vũ hay Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiên Vũ khom người với Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, có thể cậu không biết tôi, nhưng tôi thì có biết cậu”.
Việc này còn phải nói sao?
Sau khi Tần Cao Văn đánh bại tông sư Thiên Lôi, đừng nói là người, giờ đây đến cả con chó ở vùng Minh Châu nhìn thấy anh cũng phải chào.
Tần Cao Văn nói: “Ông biết tôi, vậy thì rốt cuộc ông đến tìm tôi là có việc gì, tôi không muốn nhận quà nữa đâu, bất kể là ai tặng tôi cũng không nhận”.
“Cậu Tần, cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu”.
Ông ta nhìn Tần Cao Văn nói: “Tôi muốn hỏi cậu Tần một chút, tối mai cậu có rảnh không?”.
“Có việc gì thế?”.
Ông ta vội vàng lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, đây là bữa tiệc mà tôi chuẩn bị riêng cho cậu, nếu như tối mai cậu có thời gian, thì mong cậu hãy nể mặt tôi đến tham dự nhé”.
Tần Cao Văn không hề nhận thiệp ngay.
Phùng Thiến Thiến đứng bên cạnh thấy Tần Cao Văn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Anh Tần làm ơn, hãy nể mặt đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như anh không đến thì những đồ đó sẽ bị lãng phí mất”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được hai bố con Phùng Thiên Vũ rất chân thành.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…”.
Hai người đầy ắp sự mong đợi, căng thẳng nhìn Tần Cao Văn, sợ đối phương từ chối.
Nếu vậy thì tất cả những gì bọn họ chuẩn bị trước đó đều công cốc rồi.
“Tôi có thời gian, mai tôi sẽ tới”.
Trong lòng hai bố con như đặt được một tảng đá nặng xuống.
Hai người bọn họ gập người nói với Tần Cao Văn: “Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn cậu”.
“Đừng có một câu cậu Tần hai câu cậu Tần nữa, đầu tôi sắp ong hết cả rồi, mau đi đi”.
Giờ anh vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm, không muốn lãng phí thời gian với hai người bọn họ.
Phùng Thiên Vũ nói: “Được, cậu Tần, mai nhất định đừng quên tới tham dự nhé”.
“Ừm”.
…
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy vô cùng sớm.
Ba rưới sáng đã dậy rồi.
Bởi vì anh có một việc rất quan trọng cần làm.
Đó là lén lút kiểm tra.
Anh muốn xem xem đám tay chân đó có thực sự nghe lời, ngày nào cũng bắt đầu tập luyện vào đúng bốn giờ sáng không.
Lúc Tần Cao Văn đến nơi tập luyện mới là ba giờ 45 phút.
Vốn cho rằng đám người đó chắc chắn vẫn đang tắm hay mới ngủ dậy, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến Tần Cao Văn rất bất ngờ.
Bọn họ đã bắt đầu luyện tập từ lâu rồi.
Giữa trời gió lạnh, bọn họ đứng im bất động như sắt và cọc gỗ vậy.
Đây là quy trình tập luyện mà Tần Cao Văn đề ra, mỗi ngày bọn họ bắt buộc phải dành một tiếng để đứng tấn, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được động đậy.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng tiến đến sau lưng một học viên, lấy ra một con rắn độc giả đã chuẩn bị từ trước, đặt thẳng lên cổ của anh ta.
Nhưng học viên đó vẫn không nhúc nhích.
Lúc Tần Cao Văn xuất hiện trước mắt bọn họ, tất cả vẫn không chớp mắt.
Bọn họ lúc này chính là một tổng thể.
Tần Cao Văn rất hài lòng, chưa bao giờ hài lòng như vậy.
Giang Sơn ở bên cạnh ngáp một cái, uể oải đi tới.
“Sao giờ anh mới đến?”.
Tần Cao Văn nhìn Giang Sơn có vẻ bất mãn nói.
Giang Sơn ngáp cái nữa rồi trả lời: “Anh kiếm được đám người này ở đâu ra thế, tôi nói anh nghe, bọn họ như một đám người điên vậy”.
“Tại sao?”.
Giờ đây sức mạnh của Giang Sơn đã được nâng cao hơn rất nhiều, tầm nhìn của hắn cũng trở nên bao quát hơn.
Trong các trường hợp bình thường tuyết đối sẽ không dùng những từ ngữ cực đoan như vậy để miêu tả một người nào đó, trừ phi biểu hiện của bọn họ thực sự dị thường đến mức khiến người khác kinh ngạc.
“Chẳng phải anh quy định mỗi ngày tập luyện lúc bốn giờ sao?”.
.