Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 107: 107: Phong Ba Không Ngừng




Ban đầu Giang Sơn vô cùng hận Tần Cao Văn.

Trong lòng hắn, Mã Thiên Long là một người hoàn hảo, khiến một phái Thiên Long le lói trở nên tỏa ánh sáng rực rỡ, trở thành một thế lực mà thế giới ngầm không thể coi thường.

Giang Sơn khi đó đã bỏ qua mọi nhược điểm của Mã Thiên Long.

Đối với những hung ác tàn bạo của hắn, Giang Sơn đều bỏ qua.

Sau đó Tần Cao Văn có ơn cứu mạng hắn, Giang Sơn liền cảm kích Tần Cao Văn.

Nếu không phải đối phương đứng ra trong lúc cấp bách, thì e rằng Giang Sơn đã chết từ lâu rồi.

Và bây giờ hắn đối với Tần Cao Văn còn là cả sự tôn sùng.

Vô cùng tôn sùng.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thực lực của Tần Cao Văn vẫn chưa hề phát huy hết hoàn toàn, cũng sẽ có một ngày anh nhất định trở thành bá chủ một phương.

Thậm chí là bước ra quốc tế.

Giang Sơn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, may mà trong lúc cấp bách đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, không để cho cuộc đời hắn trở nên không thể cứu vãn.

!
Nhà ông Hai.

Mấy hôm nay tâm trạng ông Hai rất không tốt.

Cả ngày nhăn nhó mặt mày.

Trước đây mỗi buổi chiều ông Hai đều ra ngoài chạy vài vòng thể dục thể thao, nhưng bây giờ thói quen đó đã bị dừng lại.

Trong đầu ông ta luôn nghĩ đến cảnh tượng có liên quan tới Tần Cao Văn.

Video quay cảnh đối quyết giữa anh và Thiên Lôi tông sư, ông Hai không biết đã xem bao nhiêu lần.

Mang lại cho ông ta một cú sốc lớn.

Ông ta vẫn đủ tự tin có thể đánh thắng được Tần Cao Văn.


Nhưng chưa bao giờ đoán được thực lực của đối phương có thể đạt đến mức độ này, vốn dĩ muốn mượn dao giết người, bây giờ xem ra phải đích thân ra tay rồi.

Ông Hai tắt máy tính, dùng tay day trán.

“Ông Vương!”.

Bên ngoài có người bước tới, thân thể to cao, khuôn mặt hơi đen, mặc bộ quần áo màu xanh lam.

Đây là thuộc hạ thân tín nhất của ông Hai.

Ông ta cung kính nói: “Xin hỏi ông Hai có gì dặn dò không?”.

“Tôi có chuyện muốn ông đi làm cho tôi”.

Ông Hai nhìn ông Vương nói.

“Chuyện gì vậy?”.

Ông Vương tò mò.

“Ông lại đây!”.

Ông ta đi đến bên cạnh ông Hai, ông Hai ghé vào tai ông Vương nói nhỏ vài câu.

Khuôn mặt ông ta dần dần nở nụ cười.

“Tôi hiểu rồi, thưa ông Hai”.

Thấy ông Vương rời khỏ phòng, ông Hai thở phào, ông ta dựa vào ghế, chìm vào suy tư.

Chỉ cần kế hoạch tiếp theo được tiến hành thuận lợi, Tần Cao Văn mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Đối đầu với ông Hai thì chỉ có đường chết.

Ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ ai đối đầu với ông ta.

Lôi ảnh của Tần Cao Văn ra đặt lên trên bức tường bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó ông ta dùng một con dao găm rạch nát tấm ảnh.

“Tần Cao Văn, ngày chết của cậu sắp đến rồi!”.

!
Buổi tối.

Vốn dĩ Tần Cao Văn muốn đưa Vương Thuyền Quyên cùng anh tham gia yến tiệc, nhưng Vương Thuyền Quyên tan làm rất muộn, hôm nào cũng bận bịu ở công ty.

Bây giờ Tần Cao Văn đã không còn lo lắng sự an nguy của Vương Thuyền Quyên nữa, từ khi anh đối quyết với Thiên Lôi tông sư, hơn nữa sau khi giết chết ông ta xong, Tần Cao Văn đã hoàn toàn nổi tiếng.

Bây giờ đừng nói là ra tay với Vương Thuyền Quyên, cho dù có ý đồ không đúng với Vương Thuyền Quyên thì tất cả mọi người cũng đều không dám.

Bọn họ sợ Tần Cao Văn.

Đó là một cao thủ đỉnh cao thực thụ.

Tần Cao Văn lái xe đến nhà họ Phùng.

Hôm qua Phùng Thiên Vũ không hề đưa thiệp mời cho Tần Cao Văn, anh cảm thấy bản thân không cần thiết.

Vừa đi vào đến cửa biệt thự, lại bị một người chặn lại.

Đây là người nhà họ Phùng, cũng là con trai của Phùng Thiên Vũ, tên là Phùng Thiệu Thiên.

Phùng Thiệu Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhìn Tần Cao Văn với vẻ chán ghét.

“Anh làm cái gì đấy?”.

Tần Cao Văn dửng dưng trả lời: “Tôi đến dự tiệc”.


Hôm nay Tần Cao Văn là nhân vật chính của cả yến tiệc này, nếu anh không đến thì Phùng Thiên Vũ không dám tự ý khai tiệc.

Phùng Thiệu Thiên nhìn Tần Cao Văn từ đầu đến chân, anh ăn mặc xuềnh xoàng quá mức, căn bản không thể nào là khách được gia tộc bọn họ mời đến.

Một lúc sau anh ta lại nói: “Nếu anh đã đến dự tiệc, vậy thiệp mời đâu?”.

“Không có”.

Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, sắc mặt của Phùng Thiệu Thiên có hơi khó coi, nếu anh đã không có thiệp mời, lại ăn mặc bộ dạng này mà cũng đòi tham dự yến tiệc nhà bọn họ thì e rằng vẫn chưa đủ tư cách.

“Vậy mày mau cút đi cho tao!”.

Trước đây Phùng Thiệu Thiên đã gặp không ít tình trạng như thế này rồi, vì thế thể hiện rõ sự tức giận, Tần Cao Văn rõ ràng là muốn trêu đùa bọn họ.

Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật”.

“Bố mày bảo mày mau cút đi, mày không nghe thấy à? Có phải mày điếc rồi không?”.

Thái độ của anh ta nói với Tần Cao Văn vô cùng ác liệt.

“Cậu đừng có mà hối hận”.

Phùng Thiệu Thiên như thể nghe thấy một câu chuyện hài vậy.

Nếu để cho Tần Cao Văn vào trong thật, bố của anh ta mà truy cứu thì lúc đó anh ta mới hối hận.

Phùng Thiệu Thiên tuyệt đối sẽ không cho loại rác rưởi này vào trong nhà bọn họ.

“Tao cho mày hai phút nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ cho bảo vệ ra xử mày”.

Đám người nhìn người bằng nửa con mắt này đúng là khiến người ta xấu hổ.

Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với anh ta.

Bản thân đã cho nhà họ Phùng cơ hội, nhưng con trai của nhà bọn họ lại không biết trân trọng, vậy thì việc gì phải lấy lòng người khác chứ.

Đúng lúc Tần Cao Văn quay người chuẩn bị rời đi, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, sau đó đầu dây bên kia vọng đến là giọng nói quen thuộc của Phùng Thiên Vũ.

Phùng Thiên Vũ vẫn e dè thận trọng như hôm qua, và còn mang theo niềm mong chờ.

“Xin hỏi Tần tiên sinh, sao cậu vẫn chưa đến vậy?”.

Tần Cao Văn đứng ở đó nói: “Không phải tôi không đến, mà là người của ông không cho tôi vào, vì tôi không có thiệp mời, cậu ta nói tôi là rác rưởi”.

Rầm!
Phùng Thiên Vũ như chết lặng ở đầu dây bên kia, trong đầu ông ta như muốn nổ tung hết ra.


Người của ông ta đều là một lũ ngu ngốc hết sao?
Thế mà lại không biết đến Tần Cao Văn.

Dám chặn anh ở ngoài, có phải là đầu óc toàn bã đậu không?
Phùng Thiên Vũ vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, xin Tần tiên sinh hãy chờ thêm chút nữa, tôi bây giờ ra ngay, tôi xin cậu đấy”.

Nể thái độ thành khẩn của Phùng Thiên Vũ, Tần Cao Văn quyết định cho ông ta một cơ hội nữa.

Vốn dĩ đã hạ quyết tâm đi về, nhưng anh lại dừng bước.

Phùng Thiệu Thiên nhìn thấy Tần Cao Văn vẫn chưa đi, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Bố mày bảo mày cút đi mà không nghe thấy hả? Có phải mày muốn tao phải ra tay không?”.

Anh ta đến phía sau lưng Tần Cao Văn, chỉ tay về bóng lưng anh rồi chửi.

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Tôi đang cho gia tộc cậu cơ hội đấy”.

“Mày không đi đúng không? Vậy được, bố mày bây giờ sẽ gọi bảo vệ ra xử mày”.

Anh ta lấy bộ đàm ra gọi một đám bảo vệ đến.

Tất cả bảo vệ đều cầm côn điện, bao vây lấy Tần Cao Văn.

“Đánh ngất thằng cha này rồi lôi hắn ra ngoài cho tôi”.

“Rõ!”.

Đúng lúc toàn bộ bảo vệ đang chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Mấy người đang làm gì thế hả?”.

Mọi người đều dồn sự chú ý về phía giọng nói vừa phát ra, Phùng Thiên Vũ đi tới.

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.