Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 114: 114: Trúng Độc




Chưa nói hết câu, Vương Thuyền Quyên đã phun ra máu, máu đen rơi xuống sàn nhà.

Sau đó, cô ngã xuống đất bất tỉnh, miệng cũng dần biến thành màu đen.

Tần Cao Văn vội vàng thay quần áo cho Vương Thuyền Quyên, đặt cô vào trong xe, lái xe đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, Tần Cao Văn nhanh chóng đưa Vương Thuyền Quyên vào phòng cấp cứu.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu.

Tần Cao Văn vô cùng sốt ruột, hai tiếng đồng hồ này đối với anh mà nói nó dài đằng đẵng.

Trước đó, Tần Cao Văn cũng có tiếp xúc đến những thứ liên quan đến y thuật, nhưng không đạt được trình độ đỉnh cao.

Lúc ở trên xe, anh nghĩ lại những biểu hiện của Vương Thuyền Quyên thời gian qua, cô vốn là một người bình thường vô cùng khỏe mạnh, sao lại biến thành thế này?
“Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”, Tần Cao Văn nhìn bác sĩ, vô cùng sốt ruột hỏi.

Bác sĩ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nói: “Anh hãy đưa vợ mình về nhà đi, vì triệu chứng bệnh này chưa từng được gặp trong lịch sử y học”.

Sau đó, bác sĩ lại nói với Tần Cao Văn: “Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho vợ anh, nhưng không phát hiện thấy bất cứ chỗ nào không ổn trong cơ thể cô ấy.

Dù là huyết áp hay mạch đập của tim đều bình thường.

Theo lý mà nói, cô ấy phải tỉnh dậy ngay mới đúng, nhưng…”.

Dù bác sĩ không nói tiếp, Tần Cao Văn cũng có thể hiểu được.

Lúc ở trên xe, Tần Cao Văn cũng đích thân bắt mạch cho Vương Thuyền Quyên, phát hiện biểu hiện của cô ấy trên các phương diện đều rất bình thường.

Đây chính là chỗ khiến anh cảm thấy không thể hiểu nổi.


Vì sao sự việc lại diễn biến thành thế này?
“Bác sĩ thật sự không tìm được cách nào sao?”, Tần Cao Văn nhìn bác sĩ, vô cùng sốt sắng.

“Chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”.

Nhìn Vương Thuyền Quyên hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, trái tim Tần Cao Văn như bị dao cứa, sự việc phát triển vượt xa dự liệu của anh.

Tiếp theo phải làm sao đây?
Anh nên nói với Đóa Đóa chuyện này thế nào?
Lúc trở về, Tần Cao Văn mới phát hiện Đóa Đóa vẫn còn say ngủ, không hề biết chuyện vừa xảy ra.

Tần Cao Văn cả đêm không ngủ.

Bây giờ, cho dù anh có tài giỏi thế nào, đối diện với loại bệnh đặc thù này cũng không thể làm gì được.

Trị bệnh chú trọng ở chỗ bốc thuốc đúng bệnh, mà bây giờ anh còn không biết vợ mình bị bệnh gì.

Đây không phải là vấn đề nan giải bình thường.

Tiếp theo phải làm sao đây?

“Ông Hai, có chuyện rồi”.

Vừa bắt máy, ông Hai đã nghe đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói kích động.

“Nói!”.

Thuộc hạ vội vàng trả lời: “Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, vợ của Tần Cao Văn đã bị trúng độc, hơn nữa hôn mê bất tỉnh rồi”.

Ông Hai rất kích động, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ông ta.

“Được, tôi hiểu rồi”.

Bây giờ, tất cả kế hoạch đều đã đi vào quỹ đạo, đã đến lúc ông Hai ra mặt, đích thân trừ khử Tần Cao Văn.

Giờ đây, ở thành phố Minh Châu chỉ có thể có một bá chủ, chính là ông ta.

Bất kể là ai hễ bôi nhọ thanh danh của ông ta, khiêu chiến địa vị của ông ta, kết cục sẽ chỉ có một, đó là cái chết.


Ngày hôm sau, Tần Cao Văn đưa Vương Thuyền Quyên đến khám ở bệnh viện trung tâm thành phố, nhưng kết quả nhận được vẫn không khác gì.

Các dấu hiệu trên cơ thể Vương Thuyền Quyên đều vô cùng bình thường, không xuất hiện bất cứ triệu chứng bệnh nào.

Khi đó, Tần Cao Văn một lúc bỏ ra một hai trăm triệu, nhưng các bác sĩ đều bày tỏ không làm gì được.

Mỗi ngày anh đều nóng ruột nóng gan, nhưng trước mặt Đóa Đóa vẫn phải giả vờ như Vương Thuyền Quyên không có việc gì.

Anh tuyệt đối không thể để con gái nhìn ra bất cứ manh mối nào, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Đóa Đóa.

Tối hôm qua, Tần Cao Văn đưa Vương Thuyền Quyên về nhà, lau rửa cho cô, đặt cô lên giường.

Sau đó, anh đi xuống lầu thì phát hiện một bóng người quen thuộc ngồi trên ghế sofa, trên người anh lập tức tỏa ra sát khí.


Ông Hai.

Trong tay ông Hai cầm ly rượu vang, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện ra nụ cười.

“Cậu Tần, tôi chưa được sự cho phép của cậu mà tự tiện vào nhà cậu, chắc cậu không phiền chứ?”.

Tần Cao Văn từ trên lầu đi xuống, nói với ông Hai: “Ông Hai đi đường xa đến đây, sao tôi lại không hoan nghênh được chứ?”.

“Có lẽ bây giờ cậu rất hận tôi đúng không?”.

Tần Cao Văn hiếu kỳ hỏi: “Không biết vì sao ông Hai lại nói vậy?”.

Ông Hai đáp: “Tôi nghe nói gần đây vợ của cậu Tần đổ bệnh, vả lại dù có đi bệnh viện nào cũng không tìm ra bệnh, không biết tin tức này là thật hay giả?”.

“Không cần ông Hai phải lo lắng”.

Ông Hai bình thản nói: “Các bác sĩ khác không biết là bệnh gì, nhưng tôi lại biết.

Lẽ nào cậu Tần không muốn nghe sao?”.

Tần Cao Văn nheo mắt lại, sát khí mãnh liệt trong mắt toát ra bên ngoài.

Nhiệt độ không khí bỗng chốc đóng băng, nhưng ông Hai vẫn không để tâm.

“Mọi chuyện đều là do ông làm sao?”.

Ông Hai cười nói: “Quả nhiên cậu Tần là người thông minh.

Không sai, vợ cậu không phải bị bệnh, mà là đã trúng độc.

Tôi đã cho thuộc hạ bỏ một loại độc kỳ lạ vào trong nước mà cô ta uống”.

Tần Cao Văn siết chặt nắm đấm, đấm thẳng về phía mặt ông Hai, nhưng còn chưa kịp chạm tới, ông ta đã nói một câu: “Chỉ cần cậu động tới một sợi tóc của tôi, tôi bảo đảm vợ cậu chắc chắn sẽ chết”.

Tay Tần Cao Văn đột ngột dừng lại giữa không trung.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì?”.


Anh nghiến răng nói với ông Hai: “Nếu vợ tôi có mệnh hệ nào, tôi chắc chắn sẽ bắt tất cả các người chôn cùng cô ấy”.

Ông Hai liếc nhìn Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, dù là chuyện gì cũng không nên quá kích động, cậu không biết sao?”.

Ông ta đứng lên, nói tiếp: “Hôm nay, tôi đến đây không phải muốn đánh nhau với cậu, cũng không phải đến để cãi nhau với cậu, tôi chỉ muốn đưa cho cậu Tần một ngọn đèn dẫn đường.

Tôi biết cậu hi vọng vợ cậu khỏe mạnh trở lại, có đúng không?”.

Tần Cao Văn không nói gì.

“Chuyện này cậu Tần cứ yên tâm, chỉ cần ba ngày sau cậu đến tòa nhà bác học một chuyến, lúc đó đương nhiên tôi sẽ đưa thuốc giải độc của vợ cậu cho cậu”.

Tòa nhà bác học ở nơi hoang sơ hẻo lánh, từ hơn hai mươi năm trước đã bị bỏ hoang, nghe nói ở đó thường xuyên xảy ra một số chuyện khiến người ta sởn gai ốc.

Mọi người đều cố gắng tránh xa nơi đó.

“Ông muốn làm gì?”.

Ông ta không biểu lộ cảm xúc mà nói: “Cậu Tần, không phải cậu không sợ trời không sợ đất hay sao? Đừng nói với tôi, cậu sợ tôi đặt bẫy ở đó chứ?”.

Chuyện này không có gì phải nghi ngờ.

Tần Cao Văn có thể đảm bảo ba ngày sau, tòa nhà bác học sẽ là nơi cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ trùng trùng, nhưng anh không thể không đi.

Vì sự an toàn của Vương Thuyền Quyên, dù là núi đao biển lửa, Tần Cao Văn cũng phải xông pha một chuyến.

Khi xưa, anh đã mắc nợ Vương Thuyền Quyên quá nhiều, bây giờ anh nhất định phải bảo vệ được cô, dù phải trả cái giá nặng nề đến thế nào.

“Không biết cậu Tần có đồng ý hay không?”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.