Mã Đồng Ba liên tục lắc đầu, gương mặt đã hơi méo mó, cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Bất kể là ai cũng muốn thực hiện giá trị của mình, đối với Mã Đồng Ba mà nói, có thể cống hiến sức lực cho ông Hai chính là tâm nguyện cả đời này của hắn.
Mấy năm nay, đa số thời gian Mã Đồng Ba đều sống trong đau khổ, bởi vì hắn chưa báo đáp được cho ông Hai, mà dường như ông ấy cũng không cần hắn giúp đỡ.
Mã Đồng Ba hạ độc Vương Thuyền Quyên cứ ngỡ có thể mang lại sự giúp đỡ cho ông Hai, bây giờ mới phát hiện đó chỉ là trò cười.
Hắn lại bị Tần Cao Văn chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Anh còn lời gì muốn nói không?”.
Mã Đồng Ba quay người, nghiến răng nói: “Tần Cao Văn, tôi thừa nhận chuyện này là tôi sơ suất, nhưng tôi nói cho anh biết, anh đấu với ông Hai sẽ không có kết cục gì tốt”.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, nói: “Xem ra ông Hai có vị trí rất quan trọng trong lòng anh”.
“Tần Cao Văn, anh cứ đợi đi, tôi dám bảo đảm hai ngày sau anh sẽ xuống dưới với tôi”.
Lỗ mãng mà không có bất cứ năng lực chiến đấu thực tế nào, hắn cũng không muốn phản kháng vô nghĩa, bèn dùng con dao găm trong tay đâm vào tim mình.
Phụt!
Hắn ngã xuống đất, giãy giụa một lúc, ánh sáng trong mắt trở nên mờ dần.
Cơ thể Vương Thuyền Quyên khẽ run lên.
Tần Cao Văn vội vàng đến trước mặt vợ mình, che chắn cho cô ở đằng sau.
“Vì sao?”, Vương Thuyền Quyên vừa khóc vừa hỏi: “Em đối xử tốt với anh ta như vậy, sao anh ta lại muốn hại em?”.
Cô là một người khá đơn thuần thiện lương, vẫn chưa hiểu lòng dạ con người hiểm ác, Tần Cao Văn đưa tay vuốt nhẹ mũi cô, nói: “Vợ, xảy ra chuyện thế này là bình thường”.
“Vậy tiếp theo anh định làm thế nào?”, Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, đầy lo lắng hỏi.
Tần Cao Văn trả lời: “Đương nhiên là phải đi đến cuộc hẹn với ông Hai ba ngày sau”.
Vương Thuyền Quyên hơi ngạc nhiên: “Bây giờ em đã khỏi rồi, vì sao anh phải đi?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Không vì sao cả, em cũng không cần khuyên anh, anh nhất định phải đi”.
…
Mâu thuẫn giữa Tần Cao Văn và ông Hai vốn vẫn còn có thể hòa giải, nhưng ông ta lại được nước lấn tới, chạm đến giới hạn của anh, dám ra tay với Vương Thuyền Quyên.
Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Lần này ông Hai và thuộc hạ của ông ta đều phải chết, không bỏ sót một ai.
…
Trước mắt, người biết Vương Thuyền Quyên đã hồi phục chỉ có ba người là Tần Cao Văn, bản thân cô và Dương Thiên Hoa, những người khác hoàn toàn không biết gì.
Đây là Tần Cao Văn cố ý làm vậy, tin tức này càng ít người biết càng tốt, sẽ có ích rất lớn cho kế hoạch tiếp theo của anh.
Mặt trăng treo cao.
Giang Sơn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ về tình cảnh khó khăn mà Tần Cao Văn đang gặp phải.
Hắn rất muốn giúp đỡ Tần Cao Văn, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Nếu không có Tần Cao Văn, e rằng hắn đã chết từ lâu rồi.
Cho dù còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn, không thể tìm được phương hướng của cuộc sống.
Tần Cao Văn đối với hắn mà nói giống như bố mẹ đã tái sinh hắn.
Ding doong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Sơn ngồi dậy từ trên giường, đưa tay xoa xoa trán, xem giờ thì thấy bây giờ mới hơn một giờ sáng, ai lại đến tìm hắn?
Giang Sơn là một người có tính cảnh giác cao.
Bây giờ hắn đã vào trạng thái phòng bị, nếu kẻ vào phòng có ý đồ bất chính, chắc chắn hắn không thể để gã vào trong.
Giang Sơn nhìn qua mắt mèo, vẻ mặt biến đổi.
Người đứng trước cửa là Tần Cao Văn.
Giang Sơn vội vàng mở cửa phòng ra: “Sư phụ, muộn thế này sao sư phụ lại qua đây?”.
“Vào trong nói”, ánh mắt Tần Cao Văn rất nghiêm túc.
Sau khi đóng cửa phòng, Giang Sơn vội vàng rót tách trà cho Tần Cao Văn.
Anh ngồi trên ghế sofa, còn Giang Sơn đứng bên cạnh anh không nhúc nhích.
“Sư phụ, có chuyện gì sư phụ nói đi”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đội ngũ mà tôi giao cho anh huấn luyện bây giờ thế nào rồi?”.
Giang Sơn mơ hồ đoán được điều gì, trong lòng hơi kích động, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện điều gì.
Hắn trả lời thẳng: “Sư phụ yên tâm, bọn họ đang giữ sức chờ lệnh, chỉ cần sư phụ ra lệnh, bất cứ lúc nào họ cũng có thể vào sinh ra tử vì sư phụ”.
“Được”, Tần Cao Văn nói: “Tiếp sau đây tôi cần tới bọn họ”.
Có câu nói rất đúng, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời.
Mấy ngày qua, lúc Giang Sơn huấn luyện, thật ra trong lòng hắn luôn nghi ngờ, không biết đội ngũ dưới trướng Tần Cao Văn có được anh trọng dụng hay không.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Cao Văn nói: “Hai ngày sau, chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ người dưới trướng ông Hai”.
“Thật… thật sao?”, Giang Sơn có chút kích động, không ngờ Tần Cao Văn vừa ra tay lại sử dụng thủ đoạn lớn như vậy.
Ông Hai là kẻ thù lớn nhất trên đời của hắn.
Khi xưa hắn đã rửa kiếm gác tay, chuẩn bị rút khỏi giang hồ, sống một cuộc sống bình đạm với vợ mình, nhưng ông Hai lại không cho hắn cơ hội đó.
Mỗi khi Giang Sơn nhớ lại chuyện này đều vô cùng đau khổ.
Tần Cao Văn nói: “Bây giờ vợ tôi đã hồi phục, không ai có thể khống chế tôi nữa”.
Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Giang Sơn lập tức sôi sục nhiệt huyết, cuối cùng thời cơ cho bọn họ thể hiện cũng đã đến.
“Tôi biết rồi, sư phụ”.
Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Tiếp theo chúng ta làm thế này…”.
Tần Cao Văn nói kế hoạch của mình cho Giang Sơn.
Hắn không ngừng gật đầu bảo đảm: “Sư phụ yên tâm, hai ngày sau, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến sư phụ thất vọng”.
…
Trong phòng ông Hai.
Chỉ còn lại hai ngày nữa thôi.
Ông ta dựa vào ghế sofa, hơi nheo mắt lại, đã có thể tượng tưởng ra dáng vẻ tuyệt vọng của Tần Cao Văn hai ngày sau.
Ngày chết của Tần Cao Văn không còn xa nữa.
“Ông Hai!”.
Bên ngoài có một thuộc hạ đi vào.
Ông Hai mở mắt ra, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”.
“Tôi vừa nhận được tin tức, Mã Đồng Ba đã mất liên lạc với chúng ta rồi”.
Ông Hai đứng lên khỏi ghế.
“Chuyện này là sao? Không phải ngày nào hắn cũng thông báo cho chúng ta sao?”.
Vẻ mặt của thuộc hạ cũng có chút khó coi, nói: “Tôi cũng không rõ vì sao chuyện lại biến thành như vậy”.
“Mau đi điều tra cho tôi!”, ông Hai phẫn nộ quát: “Nhất định phải tìm hiểu rõ cho tôi”.
“Vâng!”.
Mã Đồng Ba đối với ông hai mà nói là người rất quan trọng.
Không những chỉ vì lần này hắn lập công lớn cho ông ta, mà còn vì nguyên nhân khác khó mà nói ra.
Tâm trạng vốn đang tốt của ông Hai lập tức mất sạch.
Ở nhà họ Trương.
“Bố, hai ngày sau là ngày chết của Tần Cao Văn, đến lúc đó hai bố con mình nên xử lý ả đê tiện Vương Thuyền Quyên như thế nào?”.
Trương Thiên Khoát nhìn bố mình, hỏi.
Bố anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước kia chẳng phải bố đã nói với con rồi sao? Cứ theo kế hoạch cũ”.
Rất lâu về trước, Trương Thiên Khoát đã muốn nếm thử mùi vị của Vương Thuyền Quyên, nhưng vì các kiểu nguyên nhân mà bị trì hoãn.
“Bố, bố có thể…”.
Tục ngữ có câu không ai hiểu con bằng bố, dù con trai chưa nói hết, ông ta đã biết con trai nghĩ gì.
“Tuyệt đối không được!”.
Thái độ của ông ta rất kiên định, thẳng thừng bác bỏ cách nghĩ của Trương Thiên Khoát..