Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 121: 121: Hủy Diệt




“Cậu nhóc, cậu có biết tại sao tôi lại vỗ tay cho cậu không?”
Tần Cao Văn không nói gì.

Ông Hai chống gậy, đi tới trước mặt Tần Cao Văn: “Những người thanh niên mà tôi đánh giá cao trong cuộc đời này không nhiều.

Cậu là một trong số đó.

Nói thực, tôi khá là khâm phục cậu, vì một người con gái mà có thể coi thường cả sự sống chết của bản thân”.

Tần Cao Văn cảm thấy nợ Vương Thuyền Quyên quá nhiều, giờ có thể trở về thì anh tuyệt đối không thể để cô phải chịu bất kỳ sự uất ức nào nữa.

Ông Hai lại nói tiếp: “Thế nhưng cậu đã bỏ qua mất một vấn đề”.

“Vấn đề gì?"
Ông Hai nói thẳng: “Rừng còn thì củi cũng còn.

Trên đời này thứ quan trọng nhất là mạng sống của mình.

Chỉ cần cậu còn sống thì phụ nữ, tiền bạc, địa vị đều sẽ có.

Một khi cậu chết rồi thì tất cả sẽ chẳng còn gì nữa”.

Tần Cao Văn không buồn quan tâm tới lời uy hiếp của ông Hai.

“Tôi đã tới rồi, ông nên kêu đám anh em của ông bước ra được rồi!”
Ông Hai bật cười: “Người anh em, đối phó với cậu không cần anh em của tôi ra tay”.

“Ông Hai muốn đấu tay đôi với tôi sao?”
Ông ta lắc đầu.

“Chỉ có kẻ ngốc mới đấu tay đôi thôi.

Cậu cảm thấy tôi là một kẻ ngốc tới vậy sao?”
Tần Cao Văn không nói gì.

Ông Hai không ngu.


Thậm chí ông ta là một trong những đối thủ thông minh nhất mà Tần Cao Văn từng gặp.

Ông ta hiểu rõ nếu đối đầu trực diện với anh thì sẽ phải trả cái giá thê thảm nên đã tìm cách đi vòng.

Ông ta biết điểm yếu của anh chính là Vương Thuyền Quyên.

Tiếp đó ông Hai nói: “Giữa hai chúng ta đã không cần phải đánh nữa rồi”.

“Tại sao?”
Ông Hai lạnh lùng nói: “Bởi vì chỗ hiện tại mà cậu đứng đã gài thuốc nổ, chỉ cần tôi ấn nút điều khiển là tới khi đó cậu sẽ nổ nát như tương thôi”.

Tần Cao Văn khẽ tái mặt, để lộ vẻ hoảng sợ: “Sao…sao ông đê tiện vậy?”
Ông Hai không nhịn được phải bật cười.

“Cậu cho rằng tôi có được ngày hôm nay là dựa hoàn toàn và sức mạnh thể xác đấy à? Tôi nói cho cậu biết.

Nếu cậu nghĩ vậy thì sai rồi.

Tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.

Biểu hiện của ông Hai lúc này vô cùng đắc ý.

Tiếp đó ông ta nói với Tần Cao Văn: “Đến đối thủ của mình là người như thế nào mà cậu còn không rõ đã dám mò tới đây.

Tôi bái phục dũng khí của cậu thật đấy.

Đáng tiếc cậu quá ngốc”.

Ông Hai từng bước lùi lại, sau khi lùi khoảng hơn một trăm mét thì ông ta nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần cậu dám nhúc nhích thôi thì tôi sẽ vứt chỗ thuốc giải duy nhất xuống nước, tới khi đó Vương Thuyên Quyên chỉ có nước chết chắc”.

Tần Cao Văn đứng ngây người, không dám cử động
Anh biết chỉ cần khẽ nhúc nhích cơ thể là đám thuốc nổ gài dưới mặt đất sẽ nhanh chóng có phản ứng và nổ tung khiến anh nát vụn.

Ông ta nhìn Tần Cao Văn và nói: “Không phải trước đó cậu tỏ ra tự tin lắm sao? Thiếu niên hào kiệt, ngông cuồng đắc ý, đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, còn bỏ tiền ra mở công ty cho vợ mình, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.

Lời nói của ông Hai tràn đầy sự đắc ý.

Đồng thời ông ta cũng hơi thất vọng.

Vốn tưởng rằng Tần Cao Văn cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm, trừ khừ anh chắc chắn là sẽ tốn không ít công sức.

Nhưng giờ ông ta cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

Không ngờ chỉ chút tiểu kế mà đã khiến anh rơi vào ngõ cụt.

“Tần Cao Văn, đúng ra cậu nên nghe theo sự sắp xếp của Thượng Quan Thiên Long, nếu hôm nay cậu không tới thì có khả năng đã bớt mất một mạng người, giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”
“Tôi không những giết chết Vương Thuyền Quyên, giết chết cậu mà còn cả con gái cậu cũng đừng hòng sống sót”.


Ông Hai có thể nhìn thấy rõ cơ thể Tần Cao Văn đang run rẩy.

Nụ cười trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ rệt.

“Tần Cao Văn, cậu xong đời rồi!”
Bùm!
Ông ta ấn điều khiển, tiếng nổ vang lên ầm ầm bên tai.

Ầm! Ầm!
Ông ta dường như còn nghe thấy tiếng hét thê thảm của Tần Cao Văn.

Cây cối xung quanh đều đổ rạp, đất đá nát vụn, bụi khói bay mịt mù.

“Hầy!”

Ông Hai thở dài: “Không thể phủ nhận vô địch luôn mang tới cảm giác cô đơn.

Giờ mình lại chìm vào giai đoạn đi tìm kiếm đối thủ mới”.

“Được rồi, chúng ta đi thôi”.

Ông ta nói với những kẻ mai phục.

Trước đó ông ta nghĩ nếu như thuốc súng không thể giết chết được Tần Cao Văn thì sẽ liên thủ với các cao thủ đang mai phục để giết chết anh.

Có thể rất nhiều người cảm thấy làm như vậy không phải là kẻ quân tử nhưng ông Hai không quan tâm.

Chỉ cần kết quả cuối cùng thôi, nên dù bạn có dùng cách gì cũng không quan trọng.

Đây chính là lý luận của ông Hai.

Ông ta hét lên hai tiếng nhưng trong khu rừng chẳng có ai đáp lại.

Ông Hai dừng bước, cảm thấy hơi bất mãn.

Đám tay chân này không biết sao rồi?
“Tôi đang nói chuyện với các người đấy? Không nghe thấy à?”
Ông Hai cất cao giọng, còn dồn cả lực.

Trong phạm vi hàng nghìn mét cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

Là một người nhạy cảm, ông Hai bắt đầu nảy sinh dự cảm chẳng lành.

Trực giác mách bảo ông ta rằng sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.

Chuyện gì vậy?
“Nếu các người còn không tới thì đừng bao giờ xuất hiện nữa”.

Đúng lúc này, có giọng nói từ sau lưng vọng tới.

“Ông Hai, ông nói đúng, bọn họ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa đâu”.

Ông Hai giật mình.

Ông ta chậm rãi quay người lại, giữa đám khói mịt mù hiện lên một bóng người quen thuộc, mặc áo đen, cơ thể kiện tráng mang theo nụ cười tươi rói.

Người đó chính là Tần Cao Văn.

Biểu cảm của ông Hai trở nên vô cùng khó coi.


Chuyện…chuyện gì vậy?
Tần Cao Văn vẫn chưa chết sao?
Ông ta chỉ vào Tần Cao Văn: “Cậu…cậu vẫn còn sống sao?”
Vừa rồi ông ta đã chôn hàng chục tấn thuốc nổ, uy lực mà nó tạo ra đủ để để khiến một tòa nhà cao tầng bị san bằng thành bình địa.

Vậy mà với tình huống đó, Tần Cao văn vẫn sống sót.

Thậm chí quần áo còn không hề hấn gì.

Không thể nào?
“Ông Hai, ai nói với ông là dưới chân tôi có thuốc nổ vậy?”
Ông Hai tái mặt.

“Cậu nói vậy là có ý gì?”
Tần Cao Văn nói tiếp: “Ông Hai là người thông minh, tôi không tin là ông không hiểu ý tôi!”
Không phải ông ta không hiểu mà là không muốn hiểu.

Nếu như mọi chuyện đúng như những gì ông ta nói thì điều đó có nghĩa là trong hàng ngũ của ông ta cũng có gián điệp.

Đây là điều mà ông Hai không muốn chấp nhận nhất.

Ông hai có bản năng sợ hãi đối với sự phản bội.

“Cậu đã cài nội gián vào người của tôi?”
Tần Cao Văn trả lời: “Đừng hiểu lầm, trong hàng ngũ của ông không có nội gián, bọn họ luôn một lòng trung thành đối với ông”.

“Vậy tại sao số thuốc súng đó lại thành ra như vậy?"
Tần Cao Văn hỏi ngược lại: “Lẽ nào ông không rõ tại sao lại không ra lệnh được cho thuộc hạ của mình sao?”
Câu nói như sét đánh ngang tai khiến ông ta lập tức thấy ớn lạnh.

Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ông ta.

“Lẽ nào…”
Tần Cao Văn nở nụ cười thần bí: “Chính là những gì ông nghĩ đấy”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.