Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 127: 127: Tự Vả Miệng Mình




Vào một buổi tối hai tháng trước, Mã Đằng Vân mua chuộc mấy chục tên sát thủ lẻn vào nhà họ Trần.

Số sát thủ đó đều đã được huấn luyện bài bản, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, hơn nữa tố chất tâm lý rất tốt.

Vệ sĩ dưới trướng Trần Thiên Hà vốn đã ít, cộng thêm đội ngũ Mã Đằng Vân lựa chọn đều là tinh nhuệ.

Tối hôm đó, cả nhà họ Trần mấy chục mạng người đều bị giết chết, chấn động cả tỉnh Thiên Hải.

Sự kiện này nhanh chóng được đăng trên trang nhất các tờ báo lớn, thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân.

Lúc đó, Mã Đằng Vân đã dặn dò sát thủ không được sát hại Trần Tiểu Điệp.

Mặc dù bây giờ ông ta đã năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng ở phương diện nào đó vẫn có nhu cầu mạnh mẽ.

Chỉ một cái liếc mắt Trần Tiểu Điệp đã làm dấy lên dục vọng mãnh liệt của ông ta.

Nhưng cuối cùng Trần Tiểu Điệp đã chạy trốn.

Chuyện này khiến Mã Đằng Vân rất tức giận.

Mấy tháng nay, ông ta luôn sai Mã Phi Thiên tìm kiếm Trần Tiểu Điệp.

Ông ta rất muốn để Trần Tiểu Điệp sinh con cho mình.

Mã Phi Thiên hơi ngu ngốc, không đáp ứng được yêu cầu của ông ta.


Trên máy bay.

“Tiểu Điệp, em đừng sợ”.

Tần Cao Văn nhìn Trần Tiểu Điệp ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng lên tiếng.


Trần Tiểu Điệp ra sức gật đầu, nói: “Có anh Cao Văn ở cạnh em, em không sợ chút nào cả”.

Tần Cao Văn xoa đầu Tiểu Điệp, nói: “Lần này chúng ta quay lại tỉnh Thiên Hải trả thù cho chú Trần, đợi xong hết mọi việc, em theo anh về nhé?”.

Tiểu Điệp do dự một lúc rồi hỏi: “Ý anh là theo anh về thành phố Minh Châu sao?”.

“Em không muốn sao?”.

Tiểu Điệp không nói gì.

Theo ý kiến chủ quan mà nói, Tiểu Điệp đúng là muốn ở cùng Tần Cao Văn.

Bây giờ cô ấy không còn ai thân thích, Tần Cao Văn là chỗ dựa duy nhất mà cô ấy có thể lựa chọn.

Nhưng…
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tần Cao Văn vang lên.

Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy phấn khởi: “Anh là anh Tần phải không?”.

Tần Cao Văn tò mò hỏi: “Anh là…”.

“Anh Tần, tôi là Từ Thiên Hoa”.

Tần Cao Văn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Tần Cao Văn lại hỏi: “Hai chúng ta có quen nhau sao?”.

“Ngày xưa anh đã cứu tôi, trên một chiếc cano”.

Nghe hắn nhắc lại, Tần Cao Văn lập tức bừng tỉnh.

Anh nhớ rất rõ, có lần mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tình cờ gặp phải một chiếc cano bị cướp.

Lúc đó, tâm trạng anh không tệ, thuận tiện giải quyết toàn bộ đám cướp đó.

Những người khác đều chỉ cảm ơn Tần Cao Văn một cách đơn giản, chỉ có Từ Thiên Hoa bỏ ra năm triệu tệ khăng khăng muốn đưa cho anh, nhưng anh không lấy.

“Anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”, Tần Cao Văn hỏi thẳng.

Từ Thiên Hoa là ông trùm thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Hải.

Tần Cao Văn có ơn cứu mạng hắn, biết anh đến tỉnh Thiên Hải thế là bỏ ra rất nhiều công sức tra tìm, cuối cùng có được số hiệu chuyến bay của Tần Cao Văn.

“Nghe nói anh đến tỉnh Thiên Hải sao?”.

Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Tôi đang ở trên máy bay, khoảng hai giờ chiều nay tôi tới nơi”.

“Tôi biết rồi, anh Tần, đến lúc đó tôi và cấp dưới sẽ đến đón anh”.

Tần Cao Văn chỉ gật đầu, không nói gì.

Sau khi cúp máy không lâu, máy bay đã cất cánh.

Tối hôm qua, Tần Cao Văn luôn bận rộn đến tối khuya mới ngủ, bây giờ cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lúc anh nhắm mắt lại định ngủ thì đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên một giọng nữ đanh đá.


“Bà đây bảo mày đứng dậy không nghe thấy hả?”.

Tiếng nói rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Tần Cao Văn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.

Ở phía đầu máy bay, một người phụ nữ dáng vẻ kiêu sa, mặc váy màu trắng, trang điểm lòe loạt, đang chỉ tay vào một cậu bé mà mắng chửi.

Cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mặt mũi vô cùng đáng yêu.

Cậu trợn mắt nhìn người phụ nữ kia, nói: “Đây vốn là chỗ ngồi của cháu, dựa vào đâu mà phải nhường cho cô?”.

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Bà đây cho mày một cơ hội nữa, nếu mày không đứng dậy thì đừng trách tao không khách sáo”.

Mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng biểu hiện vô cùng cứng rắn.

Cậu ngồi yên trên ghế, thái độ vô cùng kiên định: “Cháu không đứng dậy, rõ ràng cô có chỗ của mình, vì sao phải chiếm chỗ của cháu?”.

Ban đầu mọi người còn nghi hoặc không hiểu cậu bé làm gì, bây giờ thì đã hiểu hóa ra người phụ nữ kia muốn giành chỗ của cậu bé mà cậu bé không chịu.

Người phụ nữ kia lạnh lùng nói: “Mày không đứng dậy phải không? Vậy thì đừng trách tao không khách khí”.

Cậu bé vẫn ngồi yên ở đó.

Bốp bốp!
Người phụ nữ hung hăng đánh cậu bé hai cái, miệng cậu bé ứa cả máu.

Cậu bé mếu máo nhìn như sắp khóc, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng.

“Rốt cuộc mày có đứng lên không thì bảo!”.

Biểu hiện ngang ngược của cô ta khiến rất nhiều người bất mãn, cô ta làm vậy quả thật rất quá đáng.

Tần Cao Văn đang định đứng lên xử lý người phụ nữ kia, bỗng một người đàn ông vạm vỡ ở cạnh anh đứng dậy.

Người đàn ông đó vóc người cao to, thân thể cường tráng, bên cánh tay phải còn xăm một con rồng.

Người đàn ông đến trước mặt người phụ nữ, nói: “Cô đang làm gì vậy? Một người lớn đi ăn hiếp một đứa con nít mấy tuổi thì tài giỏi gì?”.

Người đàn ông trước mắt vô cùng cao to, nhưng người phụ nữ vẫn không sợ hãi, khoanh tay trước ngực, liếc ông ta từ trên xuống dưới, khinh thường hỏi: “Ông là cái thá gì? Dám can thiệp vào chuyện của tôi?”.


“Mau xin lỗi cậu bé ấy đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Người phụ nữ nói đầy giễu cợt: “Ông dám? Hôm nay ông mà dám ra tay với tôi, tôi đảm bảo đợi đến tỉnh Thiên Hải, ông sẽ không gánh nổi hậu quả”.

“Thế à?”, người đàn ông siết chặt nắm đấm.

Người phụ nữ nói luôn: “Chồng tôi là Từ Thiên Hoa, ông mà dám đánh tôi, ông nhất định sẽ chết rất thảm”.

Tất cả mọi người trở nên xôn xao.

Bọn họ đã hiểu ra vì sao người phụ nữ này dám hành động ngang ngược không coi ai ra gì, đánh mắng một cậu bé ở trên máy bay như vậy, hóa ra là sau lưng có chỗ dựa vững chắc.

Người đàn ông nghe vậy lập tức biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Ông ta lắp bắp nói: “Cô… cô là cô Dương?”.

Người phụ nữ khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo đáp: “Không sai, tôi chính là Dương Thúy Phương”.

Biết được thân phận thật sự của cô ta, người đàn ông trung niên vô cùng hối hận.

Sớm biết như vậy, lúc nãy không nên lỗ mãng, bây giờ trộm gà không thành lại mất bị thóc.

Dương Thúy Phương nói: “Vừa rồi không phải ông luôn miệng nói muốn ra tay với tôi sao? Sao không đánh nữa?”.

“Cô… cô nghe tôi nói, cô Dương…”.

Dương Thúy Phương quát lên: “Mau quỳ xuống cho tôi”.

Phịch!
Bây giờ người đàn ông trung niên không quan tâm đến mặt mũi gì nữa, lập tức quỳ xuống.

Dương Thúy Phương lạnh lùng nói: “Tự vả miệng mình, nhớ phải dùng lực mạnh nhất”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.