Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 132: 132: Nhà Họ Mã Chấn Động




“Ông có thể thử xem!”.
Tần Cao Văn chậm rãi bước đến chỗ Mã Đằng Vân.

Sát khí trên người anh dần toát ra ngoài, nhiệt độ không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Nhìn dáng vẻ của anh, Mã Đằng Vân vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về sau.
“Đây là cậu ép tôi đấy”.
Pằng!
Một viên đạn bắn ra.
Trong khi mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị bắn nổ đầu, điều ngoài dự liệu đã xảy đến.

Tần Cao Văn dùng hai ngón tay của mình kẹp lấy viên đạn.
Tất cả mọi người đều rộ lên xôn xao.

Mấy người bảo vệ ở bên cạnh sững sờ đứng ngây ra như người gỗ.
Rốt cuộc người kia là ai mà đáng sợ như vậy? Chỉ dùng ngón tay lại có thể tiếp xúc với đạn bằng tay không.
Cảnh tượng này khiến Mã Đằng Vân sợ hãi.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta lại bóp cò liên tục, bắn vài viên đạn nữa về phía Tần Cao Văn, nhưng tất cả đều bị Tần Cao Văn né được, hoặc bị anh dùng ngón tay bắt được.
Trong giây lát, súng trong tay Mã Đằng Vân đã bắn hết đạn.
Nhìn Tần Cao Văn đến gần từng bước, Mã Đằng Vân cảm giác được sự áp bách cực lớn.
“Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám ra tay với tôi…”.
Bốp!

Một cái tát giáng lên mặt Mã Đằng Vân, cả người ông ta văng mạnh lên trên xe.
“Dưới trướng ông còn có cao thủ gì nữa, gọi luôn qua đây một lần để tôi dễ tốc chiến tốc thắng”.
Ngông!
Quá sức ngông!
Cao thủ dưới trướng Mã Đằng Vân nhiều như mây, ông ta nuôi đến mấy trăm vệ sĩ, ai cũng giỏi đánh đấm, thế mà Tần Cao Văn lại nói lời ngông cuồng như vậy.
Lá gan lớn thật!
Mã Đằng Vân dùng tay lau máu bên khóe miệng, đứng dậy khỏi mặt đất, chửi mắng: “Cậu đợi đấy cho tôi, lát nữa tôi sẽ gọi bọn họ đến giết chết cậu!”.
Trước kia Mã Đằng Vân đã bao giờ chịu thiệt, mất hết mặt mũi trước mặt đám đông như vậy đâu.

Đây vẫn là lần đầu tiên ông ta chịu sự sỉ nhục như thế này, ông ta chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đòi lại.
Mã Đằng Vân cầm điện thoại lên gọi cho mấy chục cao thủ dưới trướng.
Ánh mắt của ông ta vẫn dán chặt lên người Tiểu Điệp, trên mặt lộ ra vẻ dâm đãng, nói: “Hôm nay cô bé này đã đến đây rồi, tôi sẽ không để cô ta rời đi, tôi nhất định sẽ chơi một cách vui sướng”.
Tiểu Điệp căng thẳng trốn ra sau Tần Cao Văn.
“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm hại đến em”.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Vù vù…
Tiếng động cơ xe ô tô liên tục vang lên, mười mấy chiếc siêu xe lần lượt lái tới nơi, mấy chục người mặc áo đen bước xuống xe, người nào người nấy đều cao to cường tráng.
Người đi ở trước nhất là một tên chột vô cùng nổi bật, trên cánh tay có xăm một con rồng.
“Ông chủ, là ai đến đây gây rắc rối vậy?”, gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hỏi Mã Đằng Vân.
Mã Đằng Vân đưa tay chỉ vào Tần Cao Văn, quát: “Hôm nay ai đánh chết được cậu ta, tôi sẽ thưởng cho người đó mười triệu tệ”.
Chút tiền này đối với Mã Đằng Vân mà nói thì chẳng là gì, ông ta chỉ quan tâm tới mặt mũi.
Người xưa có câu phần thưởng lớn ắt có kẻ can đảm.

Tên chột chủ động xung phong, gã quan sát Tần Cao Văn, khinh thường nói: “Chắc mày vừa mới chui ra khỏi bụng mẹ phải không?”.
Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc, nói: “Nói năng sạch sẽ chút cho tôi”.
Soạt!
Tên chột móc một con dao găm ra, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
“Kẻ như mày cũng đủ tư cách gây hấn trước mặt tao à? Hôm nay tao sẽ cắt từng miếng thịt trên người mày xuống cho chó ăn”.
Hừ!
Tần Cao Văn lạnh lùng hừ một tiếng, cười nói: “Một đám rác rưởi cũng dám ra tay với tôi?”.
“Mày chửi ai là rác rưởi?”.
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận tên chột.
“Tao nói mày là rác rưởi đấy, mày làm gì được tao?”.
Tên chột nghiến răng nói: “Tao phải xé nát miệng mày!”.
Dứt lời, tên chột xông về phía Tần Cao Văn.
Sức lực của gã rất lớn, nghe nói từng dùng một cú đấm đánh chết một con bò.

Đi theo bên cạnh Mã Đằng Vân hơn mười năm, gã luôn là vệ sĩ số một của ông ta, thực lực khá mạnh.
Nhìn thấy gã từng bước đến gần, Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ.
“Muốn chết!”.
Rầm!

Rắc!
Nắm đấm hai người đối chọi nhau giữa không trung, một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Sau đó, tên chột kêu lên một tiếng thê thảm, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó dữ tợn, cơ thể lập tức quỵ xuống đất.
Tần Cao Văn dùng tay bóp cổ gã, lạnh lùng nói: “Đây là thực lực của mày sao?”.
Rắc!
Tên chột lập tức tử vong.
Hai vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chấn động cả người, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Không ai ngờ Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy.
Trong tất cả vệ sĩ ở đây, tên chột đã là người có thực lực mạnh nhất, bây giờ ngay cả gã cũng bị Tần Cao Văn giết chết, những kẻ khác đều mất đi một nửa dũng khí.
Mã Đằng Vân cũng bị dọa sợ ngây người.

Từ lúc nào nhà họ Trần lại có được chỗ dựa mạnh đến vậy?
“Các người còn ngây ra làm gì? Mau xông lên cho tôi, ai giết được cậu ta, tôi sẽ thưởng cho người đó hai mươi triệu tệ!”.
Hiệu quả lần này lại không rõ rệt.

Tiền bạc quả thật quan trọng, nhưng tính mạng mới là nguồn gốc của mọi thứ.

Nếu không còn mạng, tiền của anh có nhiều đến mấy cũng có thể làm gì được?
Mã Đằng Vân sốt sắng quát lên: “Tôi đang nói chuyện với các người, các người không nghe thấy sao? Mau xông lên cho tôi, giết chết cậu ta!”.
Tất cả mọi người vẫn đứng im tại chỗ.

Bọn họ không những không có dấu hiệu chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, ngược lại đã hơi chùn chân, bất giác lùi về sau.
Mỗi người bọn họ đều có thể nhìn ra, lần này Tần Cao Văn đến tìm Mã Đằng Vân không liên quan đến bọn họ quá nhiều.
Mã Đằng Vân cũng phát giác được điều này, tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Bảo vệ tôi, mau đến đây bảo vệ tôi!”.
Không ai nghe lời ông ta nói.
“Cút!”, Tần Cao Văn quát lên khiến những người khác hoảng sợ bỏ chạy, kể cả hai người bảo vệ ngông cuồng tự đại ở trước mặt anh lúc nãy.

“Ông chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?”.
Đi đến trước mặt Mã Đằng Vân, Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
Ừng ực!
Mã Đằng Vân nuốt nước bọt, cổ họng phát ra âm thanh rất rõ ràng.
“Người anh em, cậu đừng giết tôi, tôi có thể cho cậu tiền, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cậu”.
Tần Cao Văn cảm thấy hơi buồn cười.

Nói chuyện tiền bạc trước mặt anh sao? Đùa gì thế?
Tần Cao Văn trả lời: “Ông cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó sao?”.
Mã Đằng Vân lắp bắp: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi và cậu không thù không oán…”.
Bộp!
Tần Cao Văn không muốn dài dòng với ông ta, dùng tay bóp cổ Mã Đằng Vân.
Cánh tay của anh giống như sắt thép bóp chặt cổ Mã Đằng Vân.

Ông ta dùng hết sức lực phản kháng, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh.

Nhưng thực lực giữa hai người khác nhau quá lớn, dù ông ta có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn chỉ phí công vô ích, ông ta ho khan dữ dội.
“Buông… buông tôi ra!”, Mã Đằng Vân lắp bắp.
“Buông ông ra?”, Tần Cao Văn cảm thấy hơi buồn cười.
“Đến tận lúc này mà vẫn muốn bàn điều kiện trước mặt tôi? Ông là cái thá gì!”.
Rầm!
Tần Cao Văn ném mạnh Mã Đằng Vân ra xa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.