Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 140: 140: Truy Cứu Tới Cùng




Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn một hồi lâu không nói gì.

“Em có muốn gặp họ không?”
Vương Thuyền Quyên do dự một lúc rồi nói: “Thôi bỏ đi, Tiểu Vương nói với họ rằng công ty chúng ta tạm thời không cần vay tiền”.

Tiểu Vương không rõ lắm về cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Vương Thuyền Quyên và giám đốc Tần.

Nhưng nghe đối phương nói vậy thì Tiểu Vương cảm thấy bất ngờ.

Rõ ràng công ty đang rơi vào tình thế nguy cấp.

Việc có thể nhận được một khoản tiền mặt là vô cùng quan trọng, nó có thể khiến công ty độ qua được giai đoạn khó khăn này.

Đây là một cơ hội ngàn năm có một.

Vậy mà Vương Thuyền Quyên lại bỏ lỡ sao.

Tiểu Vương tò mò hỏi: “Chủ tịch, giờ công ty chúng ta đang gặp khó khăn, nhận được khoản tiền vay này là vô cùng quan trọng với chúng ta đấy ạ”.

“Không có gì, hiện tại chúng ta có tiền rồi”.

Nghe thấy vậy, hai mắt Tiểu Vương lập tức sáng rực.

“Thật sao chủ tịch?”
Vương Thuyền Quyên gật đầu.

“Vậy tốt rồi ạ”.

Tiểu Vương lập tức ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau Mã Linh Nhi mới hoàn hồn sau cơn thất kinh.

Thế nhưng cái vẻ cao ngạo trên khuôn mặt thì vẫn không hề giảm đi phân nào.

Cô ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, dùng giọng điệu trịch thượng nói với cô: “Vương Thuyền Quyên, lần này đúng là tôi đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ có nhiều người chịu cho cô vay tiền đến như vậy”.

Vương Thuyền Quyên bật cười: “Cảm ơn đã khen ngợi”.


“Nhưng cậu cũng đừng có đắc ý, sẽ có một ngày tôi đánh sụp công ty của cậu.

Để cậu rơi vào đường cùng không ngóc đầu lên được”.

Vương Thuyền Quyên thở dài: “Linh Nhi, tôi cảm thấy không hiểu.

Giữa chúng ta không thù không oán, tại sao cậu cứ chĩa vào tôi thế?”
Mã Linh Nhi cười lạnh lùng giống như nghe thấy chuyện nực cười.

“Có thể mọi người thấy chúng ta không thù không oán nhưng trong mắt tôi, cậu chính là kẻ địch.

Đến nằm mơ tôi cũng muốn cậu phải chết”.

Tần Cao Văn nhìn với ánh mắt lạnh lùng, sát khí bộc phát khiến nhiệt độ xung quanh như giảm xuống rõ rệt.

Mã Linh Nhi khẽ run rẩy, cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Tiếp đó Tần Cao Văn nói tiếp: “Có tôi ở đây mà còn dám nói vậy với vợ tôi à? Gan cô cũng lớn gớm nhỉ”.

Gần đây Mã Linh Nhi cũng nghe nói được ít nhiều về Tần Cao Văn, con người này có thực lực vô cùng đáng sợ, thật sự khiến cô ta bị sốc rất lớn.

Mã Linh Nhi cảm thấy kiêng dè Tần Cao Văn.

“Tôi nói cho anh biết Tần Cao Văn, anh cũng đừng có đắc ý quá”.

Lúc nói những lời này, Mã Linh Nhi vô thức lùi về phía sau Kim Vũ Phi.

Kim Vũ Phi đi tới trước mặt Tần Cao Văn và nói: “Anh Tần quả nhiên là một người đặc biệt.

Tôi rất khâm phục anh”.

Tần Cao Văn không nói gì, thậm chí là chẳng buồn nhìn anh ta.

“Anh Tần, hai chúng ta có thể làm bạn được không?”
Kim Vũ Phi thích Mã Linh Nhi, ở phương diện nào đó anh ta có thể giúp đỡ cô ta với nguồn tài nguyên vô hạn.

Nhưng anh ta cũng là người hiểu rõ khi nào thì cần phải điều tiết.

Anh ta biết Tần Cao Văn là một người không dễ dây vào.

Anh ta không thể vì Mã Linh Nhi mà vạch mặt Tần Cao Văn được.

Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng: “Với người như anh thì không đủ tư cách kết bạn với tôi”.

Kim Vũ Phi vẫn cười nhưng trong lòng thì cảm thấy tức lắm.

Gã này ngông cuồng quá.

“Anh Tần, nếu như anh có thời gian, thì nên đi nghe ngóng nhà họ Kim ở tỉnh Thiên Hải một chút nhé”.

Câu nói này mặc dù anh ta vừa cười vừa nói nhưng sự uy hiếp trong từng câu chữ thì vô cùng rõ ràng.

Tần Cao Văn chẳng bận tâm: “Nhà họ Kim là cái cục shit!”
Lúc này thì nụ cười trên khuôn mặt Kim Vũ Phi đã cứng như đá.

Anh ta cuối cùng cũng phải bày ra bộ mặt thật trước Tần Cao Văn.

Kim Vũ Phi lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn mà ngông cuồng quá là sẽ bị thiệt đấy”.

“Cút!”
Tần Cao Văn dùng tay chỉ vào cửa và quát lớn.

Kim Vũ Phi siết chặt nắm đấm và nói: “Anh Tần, tôi hi vọng là anh sẽ không thấy hối hận.

Không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn kết giao với nhà họ Kim chúng tôi mà không có cơ hội.


Tôi đang đề cao anh đấy”.

Đề cao anh sao?
Đùa nhau chắc?
Trước đây không biết có bao nguyên thủ quốc gia phải xếp hàng để mong được gặp mặt Tần Cao Văn mà không có cơ hội.

Một gia tộc hạng hai mà cũng đòi có tư cách để Tần Cao Văn phải nhìn mặt sao?
Còn nói là đề cao anh.

Đúng là đồ mặt dày.

“Chúng ta đi thôi!”
Kim Vũ Phi cúi đầu dắt Mã Linh Nhi rời khỏi phòng.

Biểu hiện vừa rồi của Tần Cao Văn lại khiến Mã Linh Nhi thở phào.

Cô ta rất lo lắng anh sẽ thỏa hiệp với Kim Vũ Phi.

Giờ đây Mã Linh Nhi đã nhìn thấu đám ông hơn bao giờ hết.

Trong thế giới của bọn họ, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi.

Thứ bọn họ quan tâm hơn cả vẫn là lợi ích của bản thân.

Như vậy một khi Tần Cao Văn mà đồng ý sống dưới trướng của Kim Vũ Phi thì địa vị của Mã Linh Nhi sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.

May mà não của Tần Cao Văn có vấn đề nên đã không làm thế.

Anh vừa để mất một cơ hội tốt.

Vương Thuyền Quyên một lúc sau hỏi lại: “Có phải chồng đã gọi điện hỏi thăm trước với bên ngân hàng không?”
Dù biết khả năng này không lớn nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn hỏi.

Tần Cao Văn mỉm cười lên tiếng: “Ngốc này đừng có nghĩ linh tinh có được không.

Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả.

Do bọn họ nhìn thấy năng lực của em và tương lai của công ty thôi”.

Vương Thuyền Quyên cười nhưng không nói gì.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì Vương Thuyền Quyên cũng mơ hồ đoán ra được.

Tần Cao Văn rốt cuộc là ai mà có thể diện lớn tới mức khiến nhiều ngân hàng đều phải kính nể như vậy chứ?
Bất luận thế nào thì Vương Thuyền Quyên cũng không ngờ người mà mình tình cờ gặp khi đó lại sở hữu thân phận khủng khiếp như thế.

Vương Thuyền Quyên lại hỏi: “Tiếp theo chồng định làm gì?"

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Giết người”.

Nếu là người bình thường nói vậy thì Vương Thuyền Quyên sẽ cho rằng đúng là nực cười nhưng hai từ đó lại được thốt ra từ Tần Cao Văn thì tức là anh sẽ giết người thật.

Điều này khiến Vương Thuyền Quyên khẽ run rẩy, đôi mắt cô ánh lên vẻ sợ hãi.

Cô nhìn Tần Cao Văn: “Anh định ra tay với ai?”
“Ai cướp hàng của chúng ta thì chúng ta sẽ ra tay với người đó”.


Nhà họ Trương.

Gần đây Trương Thiên Khoát đắc ý lắm.

Anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với kế hoạch đã triển khai, trước mắt mỗi giai đoạn đều được tiến hành theo kế hoạch của anh ta.

Nếu như anh ta đoán không lầm thì Tần Cao Văn có lẽ đã quay về rồi.

Cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng tới.

Cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Vương Chấn Hoa.

“Sự việc đúng như những gì anh nghĩ, Tần Cao Văn đã trở về rồi”.

Trương Thiên Khoát rót cho Vương Chấn Hoa một ly rượu: “Không vội”.

“Anh không sợ Tần Cao Văn sẽ báo thù sao?”
Hiện tại cao thủ cấp võ vương vẫn chưa tới nơi.

Tần Cao Văn một khi đối phó với một trong hai nhà thôi thì chắc chắn sẽ gây ra nạn hủy diệt.

Trương Thiên Khoát thản nhiên nói: “Anh cảm thấy sau khi Tần Cao Văn trở về sẽ làm điều gì đầu tiên?”
“Không phải là báo thù chúng ta sao?”
Trương Thiên Khoát lắc đầu: “Không phải”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.