Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 143: 143: Thủ Đoạn Kỳ Quái




Tất cả mọi người đều chết lặng.

Nhìn miếng ngon dâng đến tận miệng rồi còn vụt mất.

Bọn họ đều khóc không thành tiếng.

Tình huống này xảy ra nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bọn họ chưa từng nghĩ đến.

Tần Cao Văn đã lái xe đến đây rồi, tại sao lại đi?
Lẽ nào tên này điên rồi?
“Đại ca, chuyện này là sao?”.

Một tên đàn em bên cạnh vô cùng khó hiểu, đi đến chỗ tên mắt chột hỏi.

“Mày hỏi tao thì tao hỏi ai?”.

Giờ trong lòng hắn khó chịu hơn bất kỳ ai, lúc trước Trương Thiên Khoát đã nói, chỉ cần lần này hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cho hắn một khoản tiền lớn.

Mắt thấy sắp thành công rồi, đến cuối cùng lại đổ sông đổ bể.

Ai hiểu cho hắn đây?
Bốp!
Hắn tát tên đàn em một cái, quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo Tần Cao Văn cho tao, phải tìm hiểu rõ xem rốt cuộc anh ta đi đâu”.

Tên đàn em xoa mặt nói: “Vâng ạ”.

“Mẹ nó xúi quẩy thật!”.

Tên mắt chột không nhịn được mà chửi.

Ring ring!
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại reo lên, tên mắt chột lấy điện thoại ra xem, bỗng dựng hết tóc gáy, người gọi đến là Trương Thiên Khoát.

Chắc chắn là đối phương muốn hỏi xem tiến trình đến đâu rồi.

Ăn nói thế nào với anh ta đây?
“Đại… đại ca?”.


Hắn lúc này nói năng không được lưu loát lắm.

Trương Thiên Khoát ở bên kia dường như cũng nghe ra có gì đó không đúng, hỏi: “Đừng có lèo nhèo với tao, mau nói xem tình hình thế nào rồi?”.

“Đại ca, bọn em cũng không biết tại sao, Tần Cao Văn đó rõ ràng sắp vào đến phạm vi phát nổ rồi, nhưng lại đột nhiên dừng xe lại, em đã cho người đi theo anh ta rồi”.

“Cái gì?”.

Trương Thiên Khoát quát lớn trong điện thoại: “Tao nuôi bọn mày cho tốn cơm à? Sao có một việc cỏn con như thế cũng làm không xong, tao nói cho chúng mày biết, hôm nay nếu không giết chết Tần Cao Văn, thì mai tao sẽ giết chúng mày”.

“Tao cho bọn mày thêm thời gian hai tiếng, nếu vẫn chưa thấy đầu Tần Cao Văn, thì dặn người chuẩn bị hậu sự cho chúng mày luôn đi”.

Tút tút!
Nói xong anh ta cúp luôn điện thoại.

Tên mắt chột dở khóc dở cười.

Tần Cao Văn này rốt cuộc làm sao thế? Tại sao cứ làm việc thất thường thế?
“Đừng có ngây ra đấy nữa, chúng mày không nghe thấy đại ca vừa nói gì à? Một lũ không có não, còn không mau hành động đi”.

Tên mắt chột bị Trương Thiên Khoát chửi, đương nhiên phải tìm một chỗ để phát tiết, mấy tên đàn em bên cạnh là đối tượng tốt nhất.

Bọn họ lần lượt lấy vũ khí nóng ra.

“Cùng tao đuổi theo, tối nay Tần Cao văn không bị nổ chết, thì cũng phải bị đánh cho nhừ xương”.

“Vâng!”.

Tất cả đồng thanh đáp.

Vào lúc bọn họ định xoay người hành động, thì một tên đàn em ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đại ca, anh xem kia có phải xe của Tần Cao Văn không?”.

Tên mắt chột dừng lại quay người ra xem, lấy tay dụi mắt, phát hiện ra xe của Tần Cao Văn quả nhiên đã quay lại.

Hắn hùng hùng hổ hổ quát: “Tên này bị ấm đầu à? Có phải đang chơi chúng ta không?”.

“Đại ca, vậy chúng ta có đuổi nữa không?”.

Bốp!
Hắn lấy tay gõ một cái vào đầu tên đàn em.

“Mày bị ấm đầu à?”.

Tên mắt chột tiếp tục mắng: “Giờ Tần Cao Văn quay lại rồi, đuổi cái gì nữa mà đuổi”.

Tên đàn em thấy hơi ấm ức, khẽ cúi đầu, không nói gì.

Tên mắt chột lại bảo bọn đàn em cúi người xuống, núp người vào trong góc tối, im lặng chờ đợi, một khi Tần Cao Văn đi vào phạm vi phát nổ, sẽ lập tức châm lửa dây dẫn.

Vẫn như lần trước, Tần Cao Văn lái xe đến vị trí cách phạm vi nổ một, hai trăm mét thì lập tức dừng lại.

Sau đó mở cửa xe ra, đứng tựa vào cánh cửa hút thuốc.

Khói thuốc trắng bay bay.

Tần Cao Văn tỏ ra rất vui mừng tự đắc, những người khác thì ruột nóng như lửa đốt.

Xin anh đấy anh giai.

Tại sao thế anh, sao không thể tiến thêm một đoạn nữa?
Chỉ cần lái xe tiến lên một, hai trăm mét nữa thôi là đủ rồi.

Nhưng Tần Cao Văn nhất quyết không.

Tiếp đó, một việc khiến người ta phát điên lại xảy ra, sau khi Tần Cao Văn hút thuốc xong, lại quay trở lên xe.

Anh bắt đầu lùi xe, sau đó lái xe đi.


Tất cả mọi người đều mắt chữ A miệng chữ O.

Đây… đây là đang chơi khăm bọn họ à?
“Đại ca, sao lại như thế, em nhìn mà chẳng hiểu gì cả?”.

Tên mắt chột nhổ một bãi nước miếng quát: “Mày nghĩ là tao hiểu à?”.

Hắn lăn lộn trong xã hội mười mấy năm, tay từng nhuốm máu không ít người.

Nhưng hắn trước nay chưa từng gặp người kỳ lạ như vậy.

Tần Cao Văn này rốt cuộc đang nghĩ gì thế?
“Nói ít thôi, chúng ta chỉ còn một tiếng nữa, mau hành động đi”.

Chính vào lúc bọn họ lấy súng ra, chuẩn bị xuất trận thì điều bất ngờ lại xảy ra.

Vù….

Không sai, Tần Cao Văn lại lái xe quay trở lại.

Tình hình lúc đó giống hệt ban nãy.

Sau khi Tần Cao Văn lái xe đến vị trí cũ không xa hơn một phân, thì lại dừng xe.

Anh lại mở cửa xe ra.

Sau đó cầm hộp cơm lên ăn.

Sau khi ăn xong lại hút một điếu thuốc, rồi quay người rời đi.

Đám người đó hỗn loạn thực sự rồi.

“Đại ca, có phải anh ta bị điên không?”.

Tên mắt chột không trả lời câu hỏi của đàn em.

Có phải Tần Cao Văn bị điên? Hắn không biết, hắn chỉ biết nếu cứ thế này thì hắn sớm muộn cũng phát điên.

Tên này cũng thật là bất thường.

“Im mồm, sao tao biết được”.

Tên đàn em đó lại lên trước hỏi: “Đại ca, hay là chúng ta để một vài người ở đây, một vài người đuổi theo?”.

Con mắt còn lại của tên chột bỗng sáng lên.

Sao lúc trước hắn không nghĩ ra nhỉ?
“Thế mà không biết thằng ranh mày đầu óc cũng linh hoạt đấy”.


Tên đàn em đó cười ngượng nghịu.

“Một nửa lấy vũ khí đi theo tao, nửa còn lại ở lại đây!”.

“Vâng!”.

Sau khi tên mắt chột bố trí xong kế hoạch, thì xe của Tần Cao Văn lại xuất hiện.

“Mặc kệ, bất luận Tần Cao Văn có đến không, bây giờ chúng ta cứ tìm chỗ nấp đi đã, một khi thấy xe của anh ta, thì lập tức chặn lại.

“Rõ!”.

Mấy tên đi theo tên chột nói.

Xe của Tần Cao Văn hình như đang không ngừng tăng tốc.

Hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, cứ như không có dấu hiệu định dừng lại.

“Đại ca, hình như lần này là thật đấy!”.

Tên mắt chột dừng bước, lấy tay dụi dụi mắt, phát hiện quả thật là xe của Tần Cao Văn.

Qua khoảng chừng vài giây, xe của Tần Cao Văn phóng thẳng vào khu vực nổ với tốc độ tia chớp.

Tên mắt chột sắp phát khóc rồi.

Tên đó cuối cùng cũng làm theo kế hoạch rồi, thật không dễ dàng gì.

“Anh em còn làm gì thế? Mau châm ngòi!”.

Đùng, đùng, đùng!
Đoàng, đoàng, đoàng!

Cùng với tiếng hạ lệnh của tên chột, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, ánh lửa rợp trời, chói lóa giữa màn đêm, chiếu rọi cả vùng xung quanh sáng như ban ngày.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chiếc BMW của Tần Cao Văn đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển lửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.