Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 144: 144: Bồi Thường Trước




Tiếng nổ nặng nề vang lên khiến tên chột cảm thấy thật đã đời
Cuối cùng hắn cũng thở phào.

Lúc này chỉ còn cách thời hạn mà Trương Thiên Khoát đặt ra là hơn một tiếng đồng hồ.

Hắn khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: “Đây chính là kết cục khi đối đầu với ông.

Dám chơi ông à? Ông sẽ cho mày nổ nát bét”.

Người thuộc hạ bên cạnh lên tiếng: “Đại ca, lần này chúng ta giết chết Tần Cao Văn thì có nhận được một khoản hậu hĩnh không ạ?”
Tên chột vuốt cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ít thì cũng phải vài triệu tệ”
Con số này khiến đám đông sục sôi.

“Thật không đại ca!” - Tên thuộc hạ bên cạnh hỏi lại
Hắn tỏ ra đắc ý đáp lời: “Ông đùa mày làm gì? Đương nhiên là thật rồi”.

“Cậu Trương đã nói với chúng ta rồi, sau khi xử lý Tần Cao Văn thì sẽ đưa cho tao hai mươi triệu tệ, tao không phải là loại tham lam, đương nhiên sẽ chia đều cho các anh em”.

Những tên khác nghe thấy vậy thì mừng lắm.

Cách làm của tên chột rất được lòng người khác.

Nhìn biển lửa hừng hực, tên chột bèn quay video và gửi cho Trương Thiên Khoát.

Sau đó hắn lại gọi điện cho đối phương.

Do quá hào hứng mà giọng của Trương Thiên Khoát bỗng trở nên run run.

“Có phải là đã giết chết Tần Cao Văn rồi không?”
Tên chột tự hào lên tiếng: “Em làm việc mà anh còn không tin à? Em nói anh biết Tần Cao Văn đã bị em đốt thành thịt nướng rồi, nó sẽ không bao giờ đối đầu với anh được nữa”.

Trương Thiên Khoát thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này, người mà anh ta căm hận nhất chính là Tần Cao Văn.

Chỉ cần Tần Cao Văn chết thì sẽ chẳng còn ai ngang được anh ta nữa.


Dù lần này có phải bỏ ra vài chục triệu tệ thì Trương Thiên Khoát vẫn thấy đáng.

Có thể trừ khử Tần Cao Văn thì dù có phải bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Làm tốt lắm.

Ngày mai tôi mời cậu và các anh em ăn cơm, tới khi đó tôi sẽ đích thân đưa tiền cho mọi người”.

“Cảm ơn cậu Trương!!”
Ngay sau đó Trương Thiên Khoát tắt máy.

Tên chột đưa điện thoại lên và nói: “Anh em nhiệm vụ thành công, chúng ta thu dọn về nhà thôi”.

Nói xong tên chột lập tức quay người.

Thế nhưng hắn ngay lập tức đứng ngây như trời chồng.

Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, trông vô cùng khó coi.

Hắn dụi mắt, thậm chí là còn tưởng mình đang nằm mơ.

Sau đó hắn lấy tay nhéo chân mình, cơn đau truyền tới hết sức rõ ràng báo cho hắn biết là mọi thứ đều là hiện thực.

Tên chột ho khù khụ.

Không…thể nào!
Những người anh em khác cũng tái mặt, cơ thể cứng đơ.

Họ đứng ngây như phỗng.

Trước mặt họ là một người.

Một người rất quen thuộc với tất cả.

Một người mà trước đó đã bị vùi lấp trong biển lửa, bị thuốc nổ nổ tung thành tương.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Thế mà anh không chết, vẫn sống sờ sờ.

Tên chột cảm thấy hoảng loạn.

Chuyện này…Là thế quái nào vậy?
Anh là thần tiên chắc? Đến cả thuốc nổ cũng không thể khiến anh ta chết sao?
“Vừa rồi trông anh có vẻ vui nhỉ”.

Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng.

Anh ngồi xuống phiến đá bên cạnh, châm một điếu thuốc.

“Mau nói, thằng đó cho anh bao nhiêu tiền?”
Tên chột biết Tần Cao Văn rất đáng sợ, đến cả Thiên Lôi tông sư, ông Hai mà còn không phải là đối thủ của anh.

Thế nên người của hắn đến cơ hội động vào lông chân anh cũng không có.

Tên chột cười khổ: “Anh Tần, anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu!”
Rắc!
Tần Cao Văn bẻ bàn tay tên chột.

“Thế giờ hiểu chưa?”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong màn đêm.

Ngay sau đó Tần Cao Văn đá tên chột quỳ phụp xuống.


Bụp!
Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất, quỳ không ngóc đầu lên được.

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi".

Tên chột gào ầm lên.

Tần Cao Văn vẫn ung dung trả lời: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi.

Nếu ai mà ép tôi thì tôi sẽ giết cả nhà người đó”.

Người khác nói ra những lời này có thể bọn chúng không sợ nhưng Tần Cao Văn thì khác.

Ai cũng biết anh độc ác thế nào.

Anh mà đã nói là sẽ làm.

Tên chột nhìn Tần Cao Văn với vẻ hoảng sợ: “Họ đưa chúng tôi hai mươi triệu tệ, bảo chúng tôi mai phục ở đây để giết anh”.

“Khá lắm!”
Tần Cao Văn tựa vào phiến đá: “Thật không ngờ tôi lại có giá như thế”.

Không ai dám ho he.

“Anh đã chịu hợp tác làm ăn với Trương Thiên Khoát thì có muốn làm ăn với tôi không?”
Tên chột cười khổ: “Anh Tần cứ nói đùa, chúng tôi…”
“Anh thấy tôi đang giống nói đùa không?”
Hắn còn chưa nói hết thì đã bị Tần Cao Văn ngắt lời.

Tên chột run rẩy, lắp bắp nói: “Anh có gì dặn dò thì cứ nói.

Chỉ cần chúng tôi làm được thì nhất định sẽ làm”.

Tần Cao Văn gật đầu: “Tôi thích thái độ của anh.

Hắn đưa anh hai mươi triệu tệ, tôi đưa các anh hai tệ, giúp tôi làm một việc nhé!”
Hai tệ á?
Mẹ kiếp…Còn làm ra vẻ?
Đương nhiên là tên chột chỉ nghĩ thầm trong bụng.

Hắn biết giờ Tần Cao Văn chỉ cần tiện tay là có thể giết chết hắn ngay.

Nhưng hình như anh không định làm như vậy.


Tên chột lắp bắp nói tiếp: “Anh Tần khỏi cần, chúng tôi có thể làm không công cho anh, không lấy một cắc”.

“Làm người ai làm thế”.

Tần Cao Văn nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi coi trọng nhất là chữ tín.

Mọi người làm việc cho tôi nếu tôi không trả tiền, sau này truyền ra ngoài người khác lại tưởng tôi là một tên ác bá mất”.

Haha! Thế nào là tưởng?
Khiêm tốn gớm nhỉ?
Không thế thì là gì, chẳng ác bá thì sao?
Có khi ác bá bình thường còn không bằng anh đấy? Vậy mà cũng nói ra được?
Tên chột thầm nghĩ.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Cầm lấy hai tệ đi”.

Rồi anh móc từ trong túi ra hai tệ đưa cho tên chột.

Tên này thật chỉ muốn khóc, chậm chạp nhận lấy hai đồng.

“Việc mọi người giúp tôi hết sức đơn giản, đó là đốt toàn bộ kho của công ty Trương Thiên Khoát”.

Rầm!
Cả đám lập tức tái mặt.

Mẹ nó chớ, vậy mà đơn giản sao?
Anh có hiểu đơn giản là gì không đấy?
Chưa nói tới việc xung quanh kho hàng của nhà Trương Thiên Khoát luôn có cao thủ trấn giữ thì giả sử không có cao thủ, việc đốt kho cũng là mắc tội chết.

Tới khi đó bọn hắn thoát kiểu gì?
“Không chịu à?”
Tần Cao Văn cúi người, nói với tên chột: “Anh không chịu cũng được, vậy tôi sẽ lấy mạng các người để nhờ người khác giúp vậy”.

“Người muốn kiếm hai đồng của tôi còn nhiều lắm”
Tần Cao Văn không hề nói dối..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.