“Cái… cái gì?”, cả người anh ta trở nên cứng đờ, đứng sững tại chỗ, đầu óc kêu ong ong.
Lời thư ký vừa nói không ngừng vang lên bên tai, anh ta lập tức cảm thấy nơi ngực truyền tới cơn đau, sức lực cả người giống như đều bị rút cạn.
Trương Thiên Khoát đứng không vững nữa, anh ta ngã ngồi xuống ghế sofa ở gần đó.
Phụt!
Miệng phun ra máu, văng cả lên khay trà ở phía trước.
“Không…”, anh ta không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn đây là tin giả, chắc chắn đây là tin giả”.
Rõ ràng lúc trước tình hình đang rất tốt.
Dù là ở phương diện nào, anh ta luôn là người cười đến cuối cùng, lần này Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Nào ngờ vào thời khắc quan trọng cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này.
Không, chuyện này không thể nào!
Bây giờ, tất cả hàng hóa trong kho hàng của bọn họ đều bị thiêu rụi, mọi đơn hàng kế tiếp đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cú sốc thế này đối với công ty anh ta mà nói có thể gọi là chí mạng.
Hơn nữa, không lâu trước kia, anh ta đã lấy hết số tiền tích góp trả cho Tần Cao Văn, còn lấy từ công ty một khoản tiền lớn.
Bây giờ, vốn xoay vòng của công ty đã bị khuyết một lỗ hổng lớn, nếu không nghĩ được cách lấp vào, nhiều lắm là một tháng bọn họ sẽ đối mặt với chuyện phá sản.
Trương Thiên Khoát lập tức từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy vực sâu.
Sao lại như vậy?
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”, thư ký vô cùng nóng ruột hỏi.
“Đừng ở đó nhiều lời, mau cút đi cho tôi”.
Thư ký có thể hiểu được tâm trạng của Trương Thiên Khoát lúc này, công ty xuất hiện nguy cơ lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ trở nên mất kiên nhẫn.
“Tôi biết rồi, thưa chủ tịch”, thư ký chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Thiên Khoát, anh ta túm chặt đầu tóc mình, ngực lại truyền tới cơn đau đớn.
Làm sao đây?
Nếu để bố biết mình mới vừa tiếp quản công ty, chưa tới một tháng đã điều hành nó thành thế này, không biết ông ấy sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Không được!”, anh ta siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Mình tuyệt đối không thể từ bỏ ở đây”.
Trương Thiên Khoát không thể để mặc sự việc phát triển tiếp như vậy, cách tốt nhất để cứu công ty là ra tay từ Tần Cao Văn.
Chỉ cần giết chết Tần Cao Văn, số tiền còn lại không cần phải đưa cho anh ta nữa, hơn nữa mấy trăm triệu lúc trước đưa cho anh ta cũng sẽ quay về tay mình.
Chỉ cần khống chế được dòng tiền, bất kể vấn đề có lớn thế nào cũng có thể giải quyết dễ dàng.
“Tần Cao Văn, mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ giết chết mày!”.
…
Ở nhà họ Bành.
Bành Khải đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, trên mặt nở nụ cười vô cùng đắc ý.
Ông ta vô cùng đắc ý với kế hoạch lần trước.
Có lẽ đến bây giờ, Vương Thuyền Quyên vẫn cho rằng ông ta vạch trần công ty bọn họ trên các nền tảng xã giao trên mạng là vì bọn họ không hoàn thành hợp đồng.
Từ ban đầu, đó đã là kế hoạch của ông ta và Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát từng nói, chỉ cần ông ta có thể khiến công ty của Vương Thuyền Quyên sụp đổ, anh ta sẽ cho ông ta một khoản tiền lớn.
Ai mà không thích tiền chứ?
Ông ta cũng là một khách hàng của Vương Thuyền Quyên, một khi ông ta làm đơn hàng không thể giao được, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ lớn cho sự uy tín của công ty bọn họ.
Sau này, Vương Thuyền Quyên sẽ khó mà tiến bước.
Có lẽ cùng lắm là nửa năm, công ty của Vương Thuyền Quyên sẽ phá sản hoàn toàn.
Rầm!
Trong lúc ông ta đang đắc ý, ngoài cửa lại vang lên tiếng động lớn.
Ông ta giật mình, đứng dậy khỏi ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa biệt thự của ông ta bị người ta đạp một cú đổ sụp.
Trước cửa có một bóng người cao lớn cường tráng, trông rất quen mắt.
Bành Khải lập tức kinh hãi, người đứng trước mặt ông ta là Tần Cao Văn.
Ánh mắt Tần Cao Văn lạnh lùng, bước dần từng bước về phía Bành Khải.
Bây giờ, anh giống như con dã thú hung hãn, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Nhìn anh bước tới gần từng bước, cả người Bành Khải trở nên cứng đờ, nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.
“Cậu… sao cậu lại đến đây?”.
Khi trước, Trương Thiên Khoát đã đảm bảo nhiều lần trước mặt Bành Khải rằng sau một tháng nữa Tần Cao Văn mới quay lại, cho nên ông ta mới đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Bành Khải dự định đợi sau khi lấy được tiền sẽ mau chóng rời khỏi thành phố Minh Châu, nhưng không ngờ Tần Cao Văn lại quay về nhanh như vậy.
“Kế hoạch của ông không tồi”, Tần Cao Văn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.
Bành Khải do dự hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu”.
“Nếu tôi đoán không lầm, chắc là ông đã thông đồng với Trương Thiên Khoát để đối phó với vợ tôi đúng không?”.
Giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều giống như dao nhọn đâm vào ngực Bành Khải, khiến cơ thể ông ta khẽ run lên.
“Tần Cao Văn, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng cậu không thể ỷ thực lực mình mạnh mà ngậm máu phun người.
Tôi không hiểu cậu đang nói gì”.
Bây giờ ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này trước mặt Tần Cao Văn.
Nếu không, đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.
Tần Cao Văn dựa vào ghế sofa, nói: “Tôi thừa nhận kế hoạch của ông không tồi, chỉ đáng tiếc có một chuyện làm ông bại lộ”.
“Cậu Tần, tôi mong cậu đừng ngậm máu phun người.
Chuyện này rõ ràng là vợ cậu không đúng trước, cậu không thể vì cô ta là người nhà cậu mà nhắm mắt bênh vực cô ta”.
Tần Cao Văn đứng dậy, nhanh chóng xông tới trước mặt Bành Khải, bóp cổ ông ta.
“Tôi không bênh vực người nhà tôi, lẽ nào lại đi bênh vực ông hay sao?”.
Bành Khải cảm giác được hô hấp của mình trở nên khó khăn.
Ông ta dùng hết sức lực giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cánh tay của Tần Cao Văn giống như sắt thép bóp chặt cổ ông ta.
Bây giờ chỉ cần Tần Cao Văn hơi dùng sức là sẽ giết chết Bành Khải.
“Tôi nói cho ông biết, Trương Thiên Khoát đã nói hết chân tướng cho tôi biết rồi”.
Soạt!
Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
Không ngờ Trương Thiên Khoát lại không có nghĩa khí bán đứng ông ta như vậy, đúng là khốn nạn.
“Thằng khốn, thằng khốn!”.
Ông ta hung hăng mắng chửi: “Mọi chuyện đều là thằng khốn đó sai khiến tôi làm, không ngờ cậu ta lại bán đứng tôi”.
“Vì sao cậu ta lại làm như vậy?”.
Nếu không phải Trương Thiên Khoát xúi giục, Bành Khải có lớn gan thế nào cũng không dám đắc tội với Tần Cao Văn.
Không phải cậu ta nói đến lúc đó dù có xảy ra chuyện gì cũng để một mình cậu ta gánh hết sao?
Không ngờ cậu ta lại bán đứng mình, đúng là súc sinh!
Rầm!
Tần Cao Văn buông tay ra, cơ thể ông ta ngã thẳng xuống đất.
Tần Cao Văn nở nụ cười, nói: “Vừa rồi tôi lừa ông đấy, Trương Thiên Khoát vốn không bán đứng ông”.
“Cậu…”, Bành Khải chỉ tay vào Tần Cao Văn, cơ thể khẽ run lên.
“Hừ!”, Tần Cao Văn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Thể loại như các người cũng dám gây rắc rối cho vợ tôi, ai cho các người lá gan này?”.
“Xin lỗi cậu Tần, tôi sai rồi!”..