Dù Vương Thuyền Quyên rất ít khi nói cho Tần Cao Văn nghe những chuyện từng xảy ra khi anh không có ở đây thế nhưng anh có thể tưởng tượng ra cuộc sống của hai mẹ con vất vả tới mức nào.
Đây là một cô gái lương thiện mà mạnh mẽ.
Anh không thể phụ đối phương được.
Sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô.
Tối nay hai người lại có một "cuộc chiến" đầy kích thích hơn một tiếng đồng hồ.
Cho tới khi Vương Thuyền Quyên không chịu được nữa thì mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Đợi đến khi thức giấc thì Vương Thuyền Quyên phát hiện ra Tần Cao Văn đã không còn ở bên cạnh nữa.
Vương Thuyền Quyên cũng lập tức ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt.
Vừa xuống dưới phòng khách thì cô đã nghe thấy có tiếng gõ cửa vọng tới.
“Ai vậy?”
Vương Thuyền Quyên hỏi với vẻ tò mò.
“Chủ tịch Vương, chúng tôi là người của công ty Thái Dương”.
“Chúng tôi bên công ty Hải Dương”.
“Chúng tôi bên công ty Tinh Thần”.
…
Vương Thuyền Quyên đơ người khi nghe thấy mấy cái tên đó.
Mấy công ty này có thể nói là danh tiếng lẫy lững, Vương Thuyền Quyên sớm đã thuộc lòng.
Mỗi công ty đều là những công ty đa quốc gia.
Một thành phố nhỏ như Minh Châu căn bản không đáng để họ phải bận tâm.
Vậy hôm nay bọn họ tới đây tìm cô làm gì?
Vương Thuyền Quyên mở cửa, phát hiện ra là mình đã nghĩ lầm.
Đứng trước mặt không chỉ có ba người mà ít nhất cũng phải hơn chục người.
Tất cả bọn họ đều mặc âu phục, đeo kính râm mang vẻ nho nhã.
“Xin chào chủ tịch Vương”.
Một người đàn ông trung niên đưa tay phải ra bắt tay mang tính tượng trưng với Vương Thuyền Quyên.
Ông ta dường như hơi sợ tiếp xúc với cô.
Lúc đối diện cô, ông ta luôn tỏ ra tôn kính.
“Chào cô”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Tôi là Trần Phi Dương, chủ tịch công ty Thái Dương.
Hôm nay tới đây tìm chủ tịch Vương là vì muốn triển khai hợp tác với công ty cô, hi vọng cô không thấy phiền”.
Vương Thuyền Quyên khẽ run lên.
Cô nuốt nước bọt, nhìn Trần Phi Dương với vẻ không dám tin: “Chủ tịch Trần, ông đang nói đùa phải không.
Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập, sao có thể cùng với công ty như ông…”
“Chủ tịch Vương, cô đừng khiêm tốn nữa, đối với năng lực kinh doanh của cô, tôi vô cùng tự tin.
Tôi biết là nếu giao đơn hàng cho công ty cô xử lý thì nhất định sẽ không thành vấn đề”.
Tiếp đó, Vương Thiên Quyên bèn xem hợp đồng của Trần Phi Dương.
Sau khi xem xong thì cô giật bắn người.
Tỷ lệ lợi nhuận trong hợp đồng cao quá.
Cho họ tới 60% lợi nhuận.
Có…phải là quá cao không?
Vương Thuyền Quyên ho hung hắng, hỏi lại với vẻ không dám tin: “Chủ tịch Trần, ông nghiêm túc chứ?”
“Chủ tịch Vương, có phải cô thấy lợi nhuận này không đủ cao đúng không, vậy thì tôi nhường thêm một chút”.
Vương Thuyền Quyên vội vàng lắc đầu.
“Không phải, mà là lợi nhuận này cao quá…”
Vương Thuyền Quyên không dám tin người đứng trước mặt này chính là Trần Phi Dương.
Nếu ông ta làm việc theo cách này thì sao có thể khiến công ty Thái Dương trở thành một tập đoàn được chứ?
“Nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì giờ chúng ta ký hợp đồng nhé”.
Còn chưa đợi Vương Thuyền Quyên kịp trả lời thì một người khác lại đưa ra hợp đồng.
“Tôi là chủ tịch công ty Tinh Thần, hi vọng chủ tịch Vương có thể hợp tác với công ty chúng tôi".
Chuyện…chuyện gì thế này?
Bình thường không phải là cô phải chủ động đi tìm họ hợp tác sao.
Tại sao những con người hiển hách này lại lũ lượt tới tìm cô chứ?
Quan trọng nhất là họ còn để cô có lợi nhuận cao như vậy.
Hầu như hợp đồng của họ đều giống nhau.
Làm gì có chuyện họ không biết những hợp đồng mà họ đề xuất với cô thì bản thân họ chẳng kiếm được chút lãi nào?
Tất cả những điều này họ làm là đều vì nể Tần Cao Văn.
Sức ảnh hưởng của Tần Cao Văn quá lớn.
Anh không chỉ gây chấn động trong nước mà còn cả quốc tế nữa.
Tất cả họ đều từng nhận ơn từ anh.
Những người này chủ động giúp Vương Thuyền Quyên một mặt vì muốn báo đáp ân tình của Tần Cao Văn, mặt khác là muốn mối quan hệ giữa họ trở nên thân thiết hơn một bước.
Bọn họ biết thân phận thực sự của Tần Cao Văn và cũng hiểu thực lực của anh đáng sợ tới mức nào.
Anh chỉ cần động nhẹ chân là cả đất trời rung chuyển.
Lúc hạ bút ký những hợp đồng này, đầu óc Vương Thuyền Quyên hoàn toàn trống rỗng, đến cả bản thân cô cũng không biết là chuyện gì, cứ thế nhắm mắt ký đại mà thôi.
Lúc ăn cơm, Vương Thuyền Quyên hỏi Tần Cao Văn: “Ông xã, nói thật em nghe có phải những người kia đều có liên quan tới anh không”.
Tần Cao Văn nói với vẻ tỉnh bơ: “Em nói vậy là có ý gì, anh không hiểu”.
“Ông xã đừng giả vờ trước mặt em nữa được không.
Em biết cả rồi.
Em dám đảm bảo những chuyện này đều là do anh giúp phía sau”.
Ngoài khả năng đó ra thì Vương Thuyền Quyên chẳng thể nghĩ được khả năng nào khác.
Công ty vừa mới thành lập có thể hợp tác được với nhiều doanh nghiệp lớn như vậy thì đến tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.
“Nếu em thật sự nghĩ như vậy thì cứ coi vậy nhé”.
Tần Cao Văn cười và uống một ly sữa.
Lúc ăn cơm, Đóa Đóa mở tivi.
Đang có chương trình phát sóng trực tiếp.
Những nhà báo đang vây quanh một người và tiến hành phỏng vấn.
Đó chính là người trước đây đã từng hợp tác với công ty của Vương Thuyền Quyên.
“Các bạn phóng viên báo chí có mặt tại đây, tôi muốn xin lỗi mọi người.
Trước đây tôi đã lừa dối tất cả.
Thực ra là công ty tôi xảy ra vấn đề, không liên quan gì tới công ty của cô Vương cả”.
“Tất cả đều là do công ty chúng tôi gây ra.
Khi đó tôi và Trương Thiên Khoát đã hợp tác với ý định hãm hại cô Vương”.
“Tất cả đều là do chúng tôi không tốt’.
Vương Thuyền Quyên nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt.
Sự việc sao lại thành ra như vậy chứ?
Dù thế nào thì Vương Thuyền Quyên cũng không ngờ tất cả đều là do Trương Thiên Khoát sắp đặt.
Trước đó Vương Thuyền Quyên cảm thấy lo lắng lắm, nhưng giờ thì đã khác.
Hóa ra đây là điều người khác luôn muốn hãm hại cô.
“Vậy xin hỏi ông Bành, giờ tại sao ông lại nói ra chân tướng sự việc cho mọi người vậy? Điều này đâu có lợi lạc gì cho ông”.
Bành Khải thở dài: “Giờ tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, tôi không thể trở thành một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn được”.
“Tôi thành thật xin lỗi cô Vương Thuyền Quyên và anh Tần Cao Văn.
Xin lỗi!”
Sau đó Bành Khải cúi người trước toàn bộ đám đông.
Xem xong, Tần Cao Văn bèn tắt tivi.
Phần trước đó không tệ, chỉ có điều mấy câu phía sau khiến người khác cảm thấy thật buồn nôn.
“Vậy nên giờ em không cần tự trách mình nữa.
Tất cả đều là do người khác lên kế hoạch, em rõ chưa?”
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại và thở dài..