Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 166: 166: Không Hề Biết Sợ




Hai người nghe thấy những lời này, lập tức thở phào.

Bọn họ cho dù thế nào cũng không thể ngờ người ăn mặc nhếch nhác trước mặt đây lại chính là Tần Cao Văn.

Ban đầu hai bảo vệ còn đều không tin, một người giàu có như Công Tôn Thiên Hạ, lại có qua lại với Tần Cao Văn, bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ra tin đồn là có thật.

Trong lòng bọn họ có hơi thất vọng.

Không lâu sau, Tần Cao Văn sẽ đối quyết với ba vị cao thủ ở cấp võ vương, chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh bại.

Không ai có thể thay đổi được vận mệnh của anh.

Bây giờ tất cả mọi người đều kính trọng nhưng tránh xa Tần Cao Văn, chỉ có mối quan hệ của Công Tôn Thiên Hạ với anh là trở nên thân mật hơn trước.

Đây là kiểu muốn tìm đến cái chết đây.

Tên bảo vệ mập đứng bên cạnh nói: “Ông chủ, tôi biết đây là chuyện gia đình ông chủ, theo lý mà nói làm nhân viên như chúng tôi không nên xen vào, nhưng tôi vẫn phải nói một câu”.

Câu nói của anh ta còn chưa nói hết, Công Tôn Thiên Hạ như thể đã đoán được tên bảo vệ mập muốn làm gì?
Ông ta hơi cau mày hỏi: “Cậu cậu im miệng cho tôi”.

Tên bảo vệ mập không hề quan tâm đến lời nói của ông ta.

“Bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết Tần Cao Văn chuẩn bị đối quyết với ba cao thủ ở cấp võ vương, thế mà ông chủ lại dám thân thiết với anh ta như vậy, đây chẳng phải là lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa sao?”.

“Tôi khuyên ông chủ một câu, tránh xa Tần Cao Văn vẫn tốt hơn, nếu không đến lúc chết còn không biết vì sao lại chết ấy”.

Thấy đối phương ăn nói quá đáng như vậy, Công Tôn Thiên Hạ nổi cơn tức giận.

Anh ta cho rằng bản thân là cái thá gì chứ, chỉ là một nhân viên quèn dưới trướng mà thôi, có tư cách gì chỉ tay dạy bảo ông ta.

Công Tôn Thiên Hạ quát lên: “Cậu mau cút ra ngoài, ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng”.

Khi bảo vệ biết Tần Cao Văn đến gia tộc Công Tôn thật, là đã có suy nghĩ nghỉ việc rồi.


Nếu tiếp tục ở lại đây, chờ khi ba vị cao thủ cấp võ vương đến, gia tộc Công Tôn chắc chắn sẽ là đối tượng bị liên lụy đầu tiên, và bọn họ cũng không thoát nổi.

Mau rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất.

Tên bảo vệ mập cởi bỏ quần áo đồng phục rồi vứt xuống đất.

“Ông tưởng tôi thèm cái công việc này lắm à?”.

Nói xong, anh ta quay người đi luôn.

Trước đây tên bảo vệ mập ở lại trong gia tộc Công Tôn là vì phúc lợi và đãi ngộ của đối phương vô cùng tốt, nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Tần Cao Văn, anh ta thực sự không dám tiếp tục mạo hiểm.

Có nhiều tiền mà không sống được để tiêu thì cũng như nhau.

Anh ta như vậy là đang đùa với lửa.

Tên bảo vệ gầy cũng làm ra hành động y hệt, cởi áo ra ném xuống đất, còn giẫm mạnh vài cái rồi hai người ngông nghênh bước đi.

Nhìn bóng dáng hai người đó, cơ thể ông ta tức giận đến mức run người.

Cho dù thế nào thì Công Tôn Thiên Hạ cũng không ngờ bản thân lại nuôi một đám vô ơn như vậy.

Ông ta vội vàng quay người lại, cúi gập người trước mặt Tần Cao Văn.

“Thực sự ngại quá, Tần tiên sinh, tôi không ngờ bọn họ! ”.

Tần Cao Văn cười nói: “Không sao”.

Anh thể hiện hết sức bình thản trước sự việc như vậy, Tần Cao Văn cho rằng hai người đó lựa chọn phản đối Công Tôn Thiên Hạ đứng về phía anh cũng là bình thường.

Bọn họ nếu thực sự đứng cùng chiến tuyến với Công Tôn Thiên Hạ, toàn bộ thái độ cũng giống nhau, vậy mới là chuyện lạ hiếm có.

Chân lý chỉ có thể nắm trong tay số ít người thôi.

Một lúc sau, Tần Cao Văn cùng Công Tôn Thiên Hạ bước vào trong biệt thự.

Bên trong phòng nội thất trang trí khá là hào nhoáng.

Khiến người khác không kìm được thốt lên khen ngợi.

Khi Tần Cao Văn bước vào, đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.

Có người tò mò, cũng có người ngạc nhiên.

Và nhiều hơn cả chính là sự coi thường rõ rệt.

Trong mắt những người ở xã hội thượng lưu bọn họ, Tần Cao Văn chính là một người dã man chỉ biết đánh nhau.

Bọn họ theo đuổi cuộc sống với chủ nghĩa có lợi cho bản thân, chỉ có nghệ thuật và tài hoa mới có thể khiến bọn họ ngưỡng mộ.

Hơn nữa trong gia tộc bọn họ, có không ít người giống như Tần Cao Văn, làm vệ sĩ cho bọn họ.

Vì trong mắt bọn họ, thân phận của người tu luyện võ thuật vô cùng thấp.

“Người kia chính là Tần Cao Văn sao?”.

“Gan của anh ta cũng lớn đấy, không biết mất mặt là gì, thế mà còn dám đến đây”.

“Nếu tôi mà là anh ta, bây giờ đang tìm cái lỗ mà chui xuống rồi”.


!
Đối với những câu nói như vậy, Tần Cao Văn đã nghe quen từ lâu, căn bản không cho vào đầu, cho dù người khác có mỉa mai anh thế nào thì từ đầu đến cuối anh luôn thể hiện hết sức ung dung điềm tĩnh.

Cảnh tượng này rõ ràng là Công Tôn Thiên Hạ không hề biết trước, ông ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ vô cùng áy náy.

“Thực sự xin lỗi Tần tiên sinh, tôi cũng không nghĩ bọn họ lại! ”.

Tần Cao Văn trả lời: “Ông yên tâm, tôi thường không thích so đo với những kẻ rác rưởi”.

Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, Công Tôn Thiên Hạ mới thở phào.

Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Công Tôn Thiên Hạ đột nhiên reo lên, ông ta vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Xin lỗi Tần tiên sinh, tôi còn có việc phải đi giải quyết, tạm thời không ở đây với cậu được”.

“Ông cứ bận đi”.

Công Tôn Bôn Bằng đứng ở tầng hai nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi cảm thấy hưng phấn.

Cuối cùng bố cũng đi.

“Chu Thiên Phi!”.

Công Tôn Bôn Bằng quay người sang nói với người đàn ông bên cạnh.

Ngay sau đó, một người đàn ông tuấn tú mặc vest màu trắng, bước tới hỏi: “Có việc gì vậy?”.

Sau đó Công Tôn Bôn Bằng dùng tay chỉ về phía Tần Cao Văn, rồi nói với Chu Thiên Phi: “Ông nhìn thấy chưa, người kia chính là Tần Cao Văn”.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Cao Văn, Chu Thiên Phi hiện rõ vẻ thất vọng.

Ông ta không ngờ Công Tôn Thiên Hạ lại qua lại với người thấp kém như vậy.

Nếu không phải là hôm nay Công Tôn Bôn Bằng chủ động yêu cầu, thì ông ta cũng chẳng buồn ra tay với loại người như vậy.

Chu Thiên Phi nói: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi nể mặt cậu nên mới quyết định ra tay dạy cho cậu ta một bài học”.

“Sau này đừng có mà để tôi làm việc như vậy nữa”.

Công Tôn Bôn Bằng cười xòa.

“Tôi biết rồi, ông yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không sỉ nhục ông như vậy đâu”.


Hơn nữa mấy tiếng “sỉ nhục ông”, Công Tôn Bôn Bằng còn cố tình nói nhấn mạnh.

Trong lòng anh ta khá là hài lòng.

“Coi như cậu biết điều”.

Một lúc sau, Chu Thiên Phi đi từ tầng hai xuống, đi thẳng đến chỗ Tần Cao Văn.

Bây giờ Tần Cao Văn đang đứng trong góc đọc sách, không hề biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau đó Chu Thiên Phi đứng ngay trước mặt anh.

Không ít cô gái nhìn Chu Thiên Phi với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tôn sùng, không ngờ ông ta lại ra đây.

“Gia tộc Công Tôn thế mà lại mời được cả Chu tiên sinh đến”.

“Thật không ngờ Chu tiên sinh cũng đến cả đây”.

“Không biết Chu tiên sinh tìm Tần tiên sinh làm gì nhỉ?”.

Đây là người đánh cờ tướng giỏi nhất Hoa Hạ hiện nay.

Cho dù đi đến đâu cũng đều trở thành đối tượng được mọi người thảo luận, điểm này không gì chê được.

Chu Thiên Phi rất thích cảm giác này.

Ông ta khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng kênh kiệu: “Cậu chính là Tần Cao Văn?”.

Tần Cao Văn không hề để mắt tới Chu Thiên Phi.

Người như vậy không đủ tư cách để nói chuyện với anh.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.