Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 172: 172: Cao Tay




Âm nhạc mà Tần Cao Văn thể hiện khiến cho mọi người cảm nhận được bốn mùa đang thay đổi, lúc thì hoa nở muôn phương, chim hót líu lo, hoa khoe sắc thắm.

Lúc thì mặt trời rực rỡ, nắng rót chói chang.

Có lúc lại nhẹ nhàng lá bay, du dương trong khoảng không.

Thi thoảng lại lạnh lẽo như có tuyết giăng đầy trời.

Trong bài nhạc này, mỗi người đều có thể cảm nhận được đây giống như một sự gột rửa dành cho linh hồn.

Họ có thể cảm nhận được sóng biển dập dờn, tinh không trải rộng và cũng có thể cảm nhận được sự rực rỡ huy hoàng của những vầng sao.

Họ có thể nhìn thấy những trận địa chấn của thời tiền sử, khi sự hỗn độn xảy ra, cũng có thể cảm nhận được sự hoang vu của hàng triệu năm trước khi vạn vật bị tiêu diệt.

Bài nhạc của Tần Cao Văn giống như một cỗ máy thời gian đưa bọn họ từ thời cổ đại tới thời hiện đại.

Sự cảm nhận của họ có thể nói không thể dùng từ ngữ nào miêu tả được.

Đây căn bản không phải một bài nhạc mà là một khúc hoan ca từ sâu thẳm trong cõi linh hồn của mỗi người.

Bọn họ đã không thể tìm ra được từ gì để miêu tả nữa rồi.

Bất cứ từ ngữ nào cũng đều không thể lột tả hết được.

Đến cả Lý Thắng Kỳ cũng bị thu hút.

Anh ta bỗng cảm thấy tự ti.

Ban đầu anh ta còn cảm thấy tự tin với tài năng đánh đàn của mình.

Anh ta nghĩ rằng mình có thể tiêu diệt đối phương trong nháy mắt.

Nhưng khi so sánh với đối phương thì anh ta mới phát hiện ra suy nghĩ ngây thơ ban đầu của mình thật nực cười.

Trình độ giữa hai người bọn họ đúng là một trời một vực.

Thậm chí lấy họ ra so sánh thì có thể nói còn là nỗi nhục đối với Tần Cao Văn.


Bài hát này có thể lưu giữ tới hàng trăm năm, thậm chí là nổi tiếng toàn thế giới, là một tác phẩm đỉnh cao của nghệ thuật.

Tần Cao Văn thật sự quá xuất sắc.

Sau vài phút thì nốt nhạc cuối cùng cũng đã vang lên.

Nhưng chẳng có ai lên tiếng cả.

Tất cả đều im lặng, đến ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.

Bọn họ vẫn chìm đắm trong âm nhạc của Tần Cao Văn.

Tầm hai, ba phút sau đột nhiên có người vỗ tay.

Sau đó là hai, rồi ba người…
Rồi tiếng vỗ tay bùng nổ bên tai giống như làn sóng vỗ không ngớt.

Bọn họ điên cuồng vỗ tay tới mười mấy phút mới chịu dừng lại.

Lý Thắng Kỳ đi tới trước Tần Cao Văn, cúi mình kính cẩn.

Ngay sau đó anh ta tự tát mình năm, sáu mươi cái, khiến máu rỉ ra cả khoe miệng nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

Anh ta thua rồi.

Thua một cách tâm phục khẩu phục.

Tần Cao Văn đúng là một nhà nghệ thuật vĩ đại.

Lý Thắng Kỳ còn kém xa anh.

“Thật sự xin lỗi anh Tần.

Do tôi không tốt, nếu như có mạo phạm tới anh thì tôi vẫn hi vọng anh đừng chấp kẻ tiểu nhân”.

Tần Cao Văn không nói gì.

Sau đó anh ta nói tiếp với Tần Cao Văn: “Anh Tần, giờ tôi đã nhận thức được lỗi lầm trước đó của mình, anh có thể chấp nhận một lời thỉnh cầu của tôi được không?”
Tần Cao Văn cảm thấy tò mò: “Lời thỉnh cầu gì?”
“Tôi hi vọng anh có thể nhận tôi làm đệ tử, khả năng sáng tác của anh quá vi diệu khiến tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn”.

Tất cả đều há hốc miệng.

Không ít người có thể cảm nhận được bài nhạc vừa rồi vô cùng lợi hại nhưng chưa đạt tới mức khiến họ cảm thấy khâm phục, thậm chí là cúi mình như thế.

Vậy mà đối với Lý Thắng Kỳ thì bài nhạc vừa rồi quả thật kinh hồn.

Đám đông không ngờ rằng anh ta lại có hành động như vậy.

Tần Cao Văn nói: “Anh đừng nói vậy, tôi không có tư cách làm sư phụ của anh”.

Sắc mặt của Lý Thắng Kỳ trông vô cùng khó coi.

Nhớ tới những lời trước đó nói trước mặt Tần Cao Văn, anh ta cảm thấy vô áy náy, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sớm biết như thế này thì dù có cho anh ta vài chục lá gan anh ta cũng không dám nói ngông trước mặt Tần Cao Văn như vậy.

Giờ có khác gì tự mình vả vào mặt mình không chứ?
Những gì xảy ra sau đó đã khiến ngũ quan của đám đông như bị gột rửa lần nữa.

Mọi người tận mắt nhìn thấy Lý Thắng Kỳ đã quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn.

“Tôi xin anh đấy, anh Tần”.


Trước đó Lý Thắng Kỳ luôn tỏ ra cao ngạo, nhưng anh ta cũng là một người cả đời này theo đuổi nghệ thuật.

Anh ta luôn muốn nghe được những ca khúc vĩ đại nhất trên thế giới, có thể viết ra những tác phẩm kinh thiên động địa.

Nếu như tài năng của bản thân có hạn thì rất khó có thể đạt tới trình độ đó.

Có sự xuất hiện của Tần Cao Văn, tình hình đã thay đổi rồi.

Ca khúc vừa rồi anh thể hiện khiến cho anh ta cảm thấy như một cú sốc cực lớn.

Tần Cao Văn quá xuất sắc.

Chỉ cần đối phương chịu nhận anh ta làm đệ tử thì dù có phải trả giá như thế nào anh ta cũng không tiếc.

“Anh thật sự muốn trở thành đệ tử của tôi sao?”
Tần Cao Văn nhìn anh ta và nói.

Thái độ của Lý Thắng Kỳ vô cùng kiên định.

Anh ta gật mạnh đầu.

“Đúng vậy”.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Vậy thì được, nói cho tôi biết ai đã chỉ thị cho anh tới làm khó tôi?”
Lý Thắng Kỳ tái mặt, co giật khoe miệng.

Tần Cao Văn nói vậy là có ý gì.

Lẽ nào đối phương đã phát hiện ra uẩn khúc sau lưng anh ta?
Giờ anh ta phải làm gì đây? Rốt cuộc có nên nói cho Tần Cao Văn biết chuyện gì xảy ra không?
Thái độ của Tần Cao Văn vô cùng kiên định.

“Giờ anh chỉ còn vài giây cuối cùng thôi.

Nếu như không nói thì chuyện anh vừa đề cập đừng có nhắc tới nữa”.

Công Tôn Bôn Đằng ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh.

Giờ thì anh ta đã hiểu ra thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Vốn còn tưởng có thể dắt mũi được Tần Cao Văn nào ngờ tới cuối cùng lại thành ra kết cục như thế này.

Xem ra anh ta đã suy nghĩ không chu toàn rồi.

“Không thành vấn đề, tôi nói”.

Anh ta vui vẻ gật đầu sau đó chỉ về phía Công Tôn Bôn Đằng nói: “Tất cả đều là do tên khốn đó bắt tôi làm”.


Công Tôn Bôn Đằng tái mặt.

Công Tôn Thiên Hạ nhìn thấy cảnh tượng đó thì rõ ràng cũng tỏ ra khó chịu.

Tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta.

Sự việc sao lại thành ra thế này?
Công Tôn Thiên Hạ bước tới chỉ thẳng vào mặt con trai.

“Đồ…đồ khốn nạn này!”
Bốp!
Tiếp đó ông ta hung hăng tát mạnh vào mặt con trai và chửi: “Đồ khốn, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được”.

Công Tôn Bôn Đằng cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu nhưng không biết phải nói gì.

“Còn không mau xin lỗi cậu Tần!”
Để có thể mời được Tần Cao Văn tới đây, Công Tôn Thiên Hạ đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực.

Nhưng bất luận thế nào thì ông ta cũng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Công Tôn Bôn Đằng đi tới trước mặt Tần Cao Văn và cúi thấp người.

Rõ ràng là anh ta cảm thấy hối lỗi vô cùng; “Xin lỗi anh Tần, là do tôi không tốt”.

“Câu nói xin lỗi của anh tôi không nhận nổi đấy”.

Công Tôn Bôn Đằng đỏ mặt.

“Lần sau không có ngoại lệ đâu nhé".

Tần Cao Văn đã cho anh ta một cơ hội rồi, nếu như anh ta biết trân trọng thì chuyện này cứ thế cho qua.

Còn nếu sau này mà dám tái phạm thì đừng trách sao anh không khách khí.

Công Tôn Bôn Đằng lập tức thở phào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.