Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 196-197: Tôi Dễ Ức Hiếp Lắm Sao - Quyết Không Nhân Nhượng



196: Tôi Dễ Ức Hiếp Lắm Sao


Đây là thói quen đã hình thành từ lâu của bọn họ, hai bên đùa với nhau cũng không có gì, nhưng hình như hôm nay tên chột không bình thường cho lắm, hắn không hề cười.

“Mày cảm thấy buồn cười lắm phải không?”.

Tên béo hứng cơn giận của tên chột, trong lòng hơi thắc mắc.

Tên này bị làm sao vậy? Sao lại la hét ầm ĩ với bọn họ?
Tên béo đứng dậy, nhổ nước bọt, nói với tên chột: “Hôm nay mày bệnh rồi à? Mày nổi giận với bọn tao?”.

“Nếu không phải vì bọn mày, tao có ra nông nỗi này không? Hôm nay, chúng mày ai cũng đừng hòng thoát được”.

Trong đội ngũ đặc biệt này, Ngô Tuấn Kiệt là người giảo hoạt nhất, còn tên chột là người có thực lực mạnh nhất, bọn họ đều không phải đối thủ của hắn.

Bây giờ tên chột đã có tu vi cảnh giới tông sư.

Nếu hắn thật sự ra tay, bọn họ không ai có thể ngăn cản được hắn.

Tên béo lúng túng cười nói: “Người anh em, đừng đùa nữa, chuyện này không liên quan gì đến tao”.

“Tao không đùa với mày, còn nữa, sau này đừng có xưng anh gọi em với tao”.

Dù tên chột biết rõ mình ra nông nỗi này tất cả đều là do Tần Cao Văn, nhưng Tần Cao Văn thực lực mạnh mẽ, hắn không phải là đối thủ của anh, chỉ có thể trút giận lên tên béo.

Tên béo bất mãn nói: “Chột, tao thừa nhận mày đánh nhau giỏi, nhưng không có nghĩa tao sợ mày.

Tao nói cho mày biết, hôm nay mày tốt nhất là nói chuyện khách sáo với tao một chút”.

Tên chột lạnh lùng cười.

Khách sáo?
Khách sáo cái đầu mày!
Bốp!
Tên béo còn chưa kịp phản ứng, tên chột đã tát cho hắn một cái rất mạnh, cơ thể tên béo quay một vòng đập vào bức tường bên cạnh.

Những người khác hoàn toàn sững sờ.

Hôm nay tên chột bị làm sao vậy? Sao lại vô duyên vô cớ đánh người?
Đúng là khác thường, nếu là trước kia, tên chột chắc chắn sẽ không vô cớ làm vậy.

Tên béo từ dưới đất đứng dậy, bị đánh gãy mất một chiếc răng.

“Con mẹ mày, thằng chột, có phải mày đập đầu vào đâu bị điên rồi không? Sao gặp ai cũng cắn giống như con chó thế?”.

“Đám bọn mày dám đắc tội với người huấn luyện, hôm nay tao sẽ thay anh ta xử bọn mày”.

Nghe tên chột nói vậy, bọn họ càng cảm thấy nghi hoặc và không tin nổi, ai nấy đều há hốc miệng.

Tên chột lại đứng trên góc độ của Tần Cao Văn nói chuyện?
Nên biết rằng, trước kia bọn họ đưa ra quyết định công khai khiêu khích Tần Cao Văn thì đã được sự ủng hộ của tên chột, hơn nữa hắn còn tỏ thái độ rất kiên định.

Sao bây giờ đột nhiên lại quay ngược chửi bọn họ?
“Người anh em, tao nói này, mày…”.

Rắc!
Một tiếng động to rõ vang lên, tên béo còn chưa kịp nói hết câu đã bị tên chột bẻ gãy cánh tay.

Sau đó, càng lúc càng nhiều người từ bên ngoài xông vào.

Tên béo như nhìn thấy được hi vọng, cứ ngỡ bọn họ sẽ giúp mình.

Hắn dùng tay còn lại ôm cánh tay phải, đau đớn nói: “Bọn mày mau giúp tao, nhất định phải chặn tên điên đó lại!”.

Không ai lên tiếng.

Bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn tên béo, ánh mắt lạnh băng khiến người ta không rét mà run, cơ thể tên béo khẽ run rẩy.

Chuyện này là sao?
“Các anh em, ra tay!”.

Nghe tiếng ra lệnh của tên chột, tất cả mọi người đồng loạt xông lên, trói mười mấy người bao gồm cả tên béo lại.

Tên béo bị đẩy ngã xuống đất, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh: “Anh Ngô, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý”.

Người khởi xướng mọi chuyện chính là Ngô Tuấn Kiệt, tối hôm qua chính hắn đã bảo đảm trước mặt đám người tên béo rằng nhất định có thể bảo vệ bọn hắn an toàn.

Thế nên tên béo mới không lo ngại gì mà đứng về phe chống đối Tần Cao Văn.

Nhưng bây giờ rõ ràng là Ngô Tuấn Kiệt lừa hắn.

Ngô Tuấn Kiệt ngồi xổm xuống, dùng chiếc quạt trong tay vỗ nhẹ lên gương mặt đầy dầu bóng loáng của tên béo.

“Thực xin lỗi người anh em, có câu người không vì mình trời tru đất diệt, bây giờ tôi không thể không ra tay với cậu”.

Tên béo ý thức được mình bị Ngô Tuấn Kiệt bán đứng, trong lòng vô cùng tức giận: “Tên khốn, mày sẽ không được chết tử tế!”.

Ngô Tuấn Kiệt mở quạt ra, mỉm cười: “Cậu vừa nói gì?”.

Tên béo thở hổn hển, nói: “Tao nói mày sẽ không được chết tử tế!”.

Sau đó, Ngô Tuấn Kiệt bật cười: “Cậu nói không sai, tôi sẽ không được chết tử tế”.

Sau đó, hắn nói với tên chột: “Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy giữ lại lưỡi của kẻ như hắn là một tội lỗi sao? Tôi rất muốn cắt nó xuống”.

Tên chột là một người rất thức thời, hắn đi tới, lấy dao găm ra đưa cho Ngô Tuấn Kiệt.

Tên béo lập tức sợ đến mức run rẩy cả người, lớp mỡ trên người rung như nước.

“Anh Ngô, anh muốn làm gì? Tôi sai rồi, anh đừng cắt lưỡi tôi!”.

Ngô Tuấn Kiệt chưa bao giờ là người mềm lòng, chỉ cần có người dám chửi hắn thì nhất định sẽ phải trả cái giá tương ứng.

Bây giờ tên béo có nói gì cũng đã muộn.

“Thật ngại quá, hi vọng sau này cậu nói chuyện có thể chú ý một chút”.

Xoẹt!
Một tiếng động vang lên, lưỡi của tên béo bị cắt xuống, máu ồ ạt trào ra khỏi miệng hắn.

Cơn đau kịch liệt khiến tên béo không chống đỡ nổi cơ thể, lập tức ngã xuống đất.

Đợi đến khi tỉnh lại, tên béo phát hiện mình đã bị trói cùng với mười mấy người khác, đưa tới trước mặt Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn ngồi trên ghế ở đối diện.

“Lá gan của các người không nhỏ nhỉ”.

Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, lấy tay kéo tai tên béo, nói: “Chẳng lẽ các người đã quên những lời tôi nói tối hôm qua rồi sao?”.

Tên béo không ngừng lắc đầu, bởi vì bây giờ lưỡi hắn đã bị cắt, chỉ có thể phát tiếng ô ô, không nói ra được từ nào.

“Chém hết tất cả bọn họ cho tôi”.

Nhìn thấy cảnh đó, những người khác đều sợ hãi, mặt trắng bệch.

Bọn họ không ngờ thủ đoạn của Tần Cao Văn lại ác độc như vậy.

Cốp cốp cốp!
Tiếng đầu đập xuống đất không ngừng vang lên, vô cùng to rõ, bọn họ dập đầu xin Tần Cao Văn tha mạng.

“Xin lỗi anh Tần Cao Văn, chúng tôi sai rồi”.

“Sau này chúng tôi không dám nữa, cầu xin anh hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội”.

“Chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh, anh Tần Cao Văn”.


Nhìn biểu hiện của bọn họ, Tần Cao Văn vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Mọi chuyện chỉ có thể trách bọn họ tự chuốc lấy.

Ban đầu Tần Cao Văn vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác thử thách sự kiên nhẫn của anh, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.

Tần Cao Văn nói: “Có phải trước kia tôi chưa cho các anh cơ hội đâu?”.

Không ít người âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình không nghe theo đám tên béo cùng bọn họ chống đối Tần Cao Văn, nếu không thì xong đời rồi.

Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Mỗi người các anh đều xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai, thật sự nghĩ rằng Tần Cao Văn tôi dễ ức hiếp lắm sao?”..

197: Quyết Không Nhân Nhượng

“Nếu các người có suy nghĩ đó, vậy thì nhanh chóng bỏ ý định đó đi, Tần Cao Văn tôi là một người chỉ ưa mềm chứ không ưa cứng”.

Nếu biểu hiện lần trước chỉ khiến cách nhìn của mọi người về Tần Cao Văn có chút thay đổi, thì anh lần này sẽ thể hiện ra thủ đoạn lôi đình trước mặt mọi người, muốn mỗi người đều phải tâm phục khẩu phục anh.

Đây là một người tương đối đáng sợ, đồng thời cũng là người không thể đắc tội.

Sau này ai dám làm trái ý anh, thì chỉ còn một con đường chết.

Vù vù vù!

Âm thanh rõ rệt truyền đến, đầu của mười mấy người đều bị chém xuống.

Không ít người đều nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng máu me trước mặt khiến cho bọn họ bị sốc lớn.

“Bây giờ chính thức bắt đầu huấn luyện”.

Tiếp theo sẽ triển khai huấn luyện địa ngục, cho bọn họ nghi ngờ cuộc sống luôn, bọn họ chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này lại có người tàn bạo và hung hãn như vậy.

Chống đẩy một nghìn cái, khiến bọn họ phải gào thét, sức chịu đựng của cơ bắp đã đạt đến cực hạn, nhưng đấy mới chỉ là mới bắt đầu thôi.

Sau đó Tần Cao Văn sẽ cho bọn họ chạy 50 cây số.

“Trước khi trời tối, nếu các người còn chưa quay về, vậy thì lần sát hạch này coi như chưa đạt, từ ngày mai trở đi ba giờ sáng sẽ dậy tập luyện!”.

Mọi người nghe thấy câu này cảm thấy như muốn phát điên.

Trong hơn hai tiếng chạy 50 cây số, độ khó vốn dĩ đã quá cao rồi, quan trọng hơn là trên người bọn họ còn đeo mấy chục cân đồ nữa.

Chuyện này căn bản không thể hoàn thành nổi.

“Bắt đầu!”.

Tần Cao Văn không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì, bóp luôn cò súng phát tín hiệu mệnh lệnh.

Cho dù trong lòng có không muốn như thế nào đi nữa, cũng không có ai dám công khai đứng ra làm trái với yêu cầu Tần Cao Văn đưa ra, bọn họ đều dốc hết sức chạy thục mạng.

Đến hơn tám giờ tối, tất cả mọi người mới lần lượt quay về.

Bọn họ ai nấy đều mặt mày xám xịt ngã xuống nền đất thở hổn hển, muốn đứng cũng không đứng lên được.

Tần Cao Văn nhìn bọn họ rồi thở dài, trong lòng đầy thất vọng.

Những người này thực sự quá yếu.

“Thế mà cũng không chịu được sao?”.

Giọng nói Tần Cao Văn đầy vẻ mỉa mai.

“Trước đây các người chẳng phải rất lợi hại sao? Ai nấy đều muốn dọa nạt tôi, sao bây giờ lại không chịu được nữa rồi, các người đúng là rác rưởi, là loại nhu nhược, đúng là vô dụng”.

Cho dù Tần Cao Văn nói rất quá đáng, cho dù 18 đời tổ tông đều bị nhắc tới, nhưng mọi người vẫn nằm gục dưới đất như xác chết vậy.

Bọn họ thực sự không đứng dậy nổi.



Trước đây, bọn họ luôn cho rằng cường độ huấn luyện mà bọn họ phải chịu đã đủ khiến người ta phải nghi ngờ cuộc sống rồi, sau khi gặp Tần Cao Văn, suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn bị thay đổi.

Trên thế giới này lại có người như ác ma vậy, đúng là khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.

“Rất tiếc là các người không hề hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao, ba giờ sáng ngày mai ra tập luyện đúng giờ, tôi không hy vọng các người làm trái yêu cầu một lần nào nữa, nếu không mười mấy người hôm nay chính là tấm gương cho các người”.

Mọi người chỉ muốn khóc thét.

Bây giờ đã là hơn tám giờ tối, bọn họ về tắm rửa nghỉ ngơi rồi lên giường ăn chút đồ cũng phải hơn mười giờ, cũng có nghĩa là dưới sự huấn luyện với cường độ cao như vậy, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ.

Thế này có còn cho người ta sống nữa không?

“Tôi đã nói với mọi người trước rồi, nếu không làm theo yêu cầu của tôi, đến lúc đó xảy ra điều thì thì chắc các người đều rõ”.

Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.

Tên chột vốn bị thương rất nặng, thêm vào chạy bộ mấy tiếng nữa, bây giờ hắn chỉ còn thoi thóp, có vẻ như sắp chết vì bị mất quá nhiều máu.

“Anh Ngô”.

Tên chột đứng dậy khỏi mặt đất, nói với Ngô Tuấn Kiệt một cách khó khăn: “Có thể đồng ý với tôi một yêu cầu không?”.

“Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm”.

Tuy trông Ngô Tuấn Kiệt rất nho nhã, nhưng sau khi hắn chạy mấy chục cây số xong, lại không hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Anh nhất định phải đi nói với môn chủ của chúng ta, cứ huấn luyện thế này chúng ta sẽ chết mất”.

Ngô Tuấn Kiệt nở nụ cười khổ.

Những việc khác hắn chủ động lộ diện nói với môn chủ, có lẽ sẽ có thể thay đổi ít nhiều, chỉ là chuyện này hắn thực sự không tiện nói lắm.

“Tôi...”.

Những người khác đều lần lượt quỳ xuống trước mặt Ngô Tuấn Kiệt, áp lực mà Tần Cao Văn mang đến hôm nay đủ để khiến tất cả mọi người phải sởn da gà, bọn họ không muốn sống trong khổ sở giày vò như thế này mãi được.

Nếu thực sự như vậy, e rằng tuổi thọ của bọn họ đều sẽ bị giảm đi mấy năm.

“Ngô tiên sinh, anh đồng ý với chúng tôi đi”.

“Những ngày tháng thế này chúng tôi thực sự không thể chịu nổi”.

“Đây mới chỉ ngày đầu tiên, rồi thời gian dài thì chúng tôi phải làm thế nào?”.

...

Ngô Tuấn Kiệt thở dài một cách bất lực.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tất cả mọi người.

“Vậy để tôi cố gắng đi thử xem sao”.

...



“Kết quả huấn luyện thế nào?”.

Vương Diệu Hoa hỏi một tên đàn em.

Tên đàn em đó vội vàng đáp: “Cho dù mới là ngày đầu tiên, nhưng Tần Cao Văn đã khiến tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là...”.

“Chỉ là gì?”. Vương Diệu Hoa hỏi tiếp.

Tên đàn em nhún vai trả lời Vương Diệu Hoa: “Chỉ là những người đó đều oán trách Tần Cao Văn, anh ta thực sự có hơi đáng sợ, cường độ huấn luyện đó tôi cảm thấy người bình thường chắc chắn không chịu nổi”.

“Anh ta huấn luyện như thế nào?”.

Vương Diệu Hoa lập tức nổi lên hứng thú, cảm thấy có hơi tò mò, thế là lại hỏi.

Người đó kể toàn bộ những gì bản thân nhìn thấy hôm nay cho Vương Diệu Hoa, Vương Diệu Hoa nghe xong ngược lại còn hiện rõ vẻ hứng thú, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy.

Chỉ khi cho bọn họ áp lực đủ lớn, mới có thể khiến tiềm năng của mọi người được phát huy một cách hoàn toàn, Tần Cao Văn đúng là một giáo quan đáp ứng được tâm ý của anh ta.

“Đây chính là những gì mà tôi muốn nhìn thấy”.

Vương Diệu Hoa trả lời không hề do dự.

“Nhưng mọi người đều bắt đầu oán thán rồi, nếu cứ tiếp tục huấn luyện thế này, bọn họ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?”.

Vương Diệu Hoa nói luôn: “Nếu xảy ra vấn đề gì thật, thì cũng là do bọn họ vô dụng, tôi tuyệt đối không nuôi một đám nhu nhược chỉ biết ăn không biết làm gì cả”.

Tên đàn em âm thầm lùi xuống và không nói gì, hắn có thể cảm nhận được quyết tâm của Vương Diệu Hoa.

Anh ta muốn lợi dụng áp lực cao độ mà Tần Cao Văn đưa ra để tốc độ của dám đàn em của anh ta được tăng trưởng, nhanh chóng đón nhận đối quyết với Mãnh Hổ Môn.

Tục ngữ có câu, tức nước vỡ bờ.

Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng...

Cộc cộc cộc!

“Ai đấy?”.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Diệu Hoa tò mò hỏi.

Một lúc sau, cửa mở ra, Ngô Tuấn Kiệt từ bên ngoài bước vào.

“Kính chào môn chủ!”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.

Vương Diệu Hoa trả lời: “Đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?”.

“Môn chủ, cường độ huấn luyện của Tần Cao Văn thực sự có hơi đáng sợ, nếu cứ tiếp tục e rằng các anh em dưới trướng chúng ta sẽ không chịu nổi, anh xem có nên...”.

Hắn còn chưa nói hết đã bị ngắt lời luôn.

“Đừng có dài dòng với tôi, tôi gọi Tần Cao Văn đến đây chính là để huấn luyện các người”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.