Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 204-205: Chủ Động Giúp Đỡ - Không Biết Điều



204: Chủ Động Giúp Đỡ


Chủ tịch Vương ho húng hắng: “Tin tức gì?”
Sau sự việc lần trước, công ty Vương Thị đã bị tổn thất nặng nề, sau đó chủ tịch Vương chắp đông vá tây cuối cùng mới giúp công ty thoát được nguy cơ kinh tế.

Thế nhưng hiện tại công ty Vương Thị vẫn đang vướng mắc rất nhiều trách nhiệm, hơn nữa về phương diện hợp tác cũng mất đi danh tiếng.

Căn bản chẳng có mấy người muốn qua lại với bọn họ.

Chủ tịch Vương cũng vì vậy mà trong hai tháng qua già đi nhiều, tinh thần, sức khỏe đều giảm sút.

“Người của Mãnh Hổ Môn sắp giết chết Tần Cao Văn rồi”.

Khụ khụ!
Chủ tịch Vương ho khù khụ, sau đó đứng bật dậy với đôi mắt sáng như sao.

Rõ ràng là ông ta vô cùng hào hứng.

Giờ trong mắt chủ tịch Vương, kẻ thù số một chính là Tần Cao Văn.

Trước đó nếu không phải vì công ty Vương Thị của ông ta rơi vào tình hình chật vật như thế này thì ông ta đã lột gân rút xương anh rồi.

“Con nói thật không?”
Chủ tịch Vương không dám tin.

Vương Chấn Hoa lấy điện thoại ra đưa cho bố: “Bố xem này, giờ khắp các trang mạng đều đưa tin.

Tất cả đều là tin tức liên quan tới sự việc đó”.

Chủ tịch Vương cầm điện thoại nhìn.

Do quá kích động mà tay ông ta run run.

Ông ta vốn tưởng cuộc đời này không còn được chứng kiến cảnh tưởng này nữa.

Thật không ngờ ông trời có mắt đã thỏa mãn yêu cầu trước khi nhắm mắt của ông ta.

Chủ tịch Vương bật cười.

Tiếng cười vang vọng trong không gian.

Đây đúng là một tin vui cực kỳ đối với ông ta.

Người vui thì cảnh vui, câu nói này không sai chút nào.

Lúc này trạng thái tinh thần của ông ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Tiểu Hoa mau đi thu dọn hành lý, chúng ta tới tỉnh Giang Bắc một chuyến.

Đối với thông tin Vương Thuyền Quyên bị Mãnh Hổ Môn bắt, chủ tịch Vương đương nhiên bỏ qua.

Cô đã nói cắt đứt quan hệ bố con với ông ta vậy thì từ nay về sau chủ tịch Vương cũng không hề có người con gái tên là Vương Thuyền Quyên nữa.

“Chúng ta tới đó làm gì ạ?”
Vương Chấn Hoa hiếu kỳ hỏi bố.

Lúc này công ty họ còn rất nhiều việc cần làm.

Đang lúc bận rộn, vừa vượt qua khó khăn về tài chính thì đúng ra nên tiếp tục nỗ lực làm việc mới phải.

“Bố muốn thương lượng với Mãnh Hổ Môn một chuyện”.

Ông ta lại ho và nói tiếp: “So với chuyện đó thì những vấn đề của công ty đều vứt lại phía sau đi”.

Thấy bố nói vậy Vương Chấn Hoa cảm thấy vô cùng tò mò.

Chuyện gì mới được chứ?
“Bố, có thể nói cho con biết rốt cuộc bố có dự định gì không?”
Chủ tịch Vương trả lời: “Tới khi đó con sẽ biết”.


“Thông tin đáng tin cậy không?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn hỏi Bạch Thiên Không.

Bạch Thiên Không gật đầu: “Vô cùng đáng tin.

Lúc này cả tỉnh Giang Bắc đều truyền tin này.

Ai ai cũng biết cả”.

Môn chủ Huyền Vũ Môn hỏi: “Anh suy nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Không biết môn chủ muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn tỏ ra mất kiên nhẫn: “Tôi không thích người khác lòng vòng, có gì cứ nói”.

“Tôi thấy lúc này là cơ hội tốt, chúng ta nên lôi kéo Tần Cao Văn”.

Đối với con người Tần Cao Văn, mấy tháng trước Bạch Thiên Không đã nghe ngóng và biết được một chút về anh.

Anh ta cảm thấy đây là một nhân tài.

Nếu có thể khiến anh gia nhập Huyền Vũ Môn thì sẽ chỉ có lợi cho tương lai phát triển của bọn họ.

“Nếu anh ta không gia nhập thì sao?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn hỏi.

Bạch Thiên Không tỏ ra vô cùng tự tin.

Anh ta thấy hiện tại Tần Cao Văn đang đối mặt với thử thách cực lớn.

Việc gia nhập bọn họ có thể nói là sự lựa chọn tốt nhất lúc này của anh.

Anh đồng thời đắc tội với tổ chức Long Đằng và Mãnh Hổ Môn.

Đối diện với sự liên thủ của hai tổ chức này, Tần Cao Văn sẽ chết chắc.

Chỉ có tạo mối quan hệ tốt với Huyền Vũ Môn thì thì Tần Cao Văn mới có chỗ đứng ở tỉnh Giang Bắc.

“Cậu ta nhất định sẽ gia nhập chúng ta”.

Bạch Thiên Không nói chắc nịch.

Môn chủ Huyền Vũ Môn gật đầu: “Tôi tin anh.

Tôi giao lại nhiệm vụ này cho anh”.

“Môn chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự hi vọng của anh”.

“Ừ!”

Vẫn còn hai ngày nữa.

Mấy ngày này Tần Cao Văn đều dốc sức luyện tập, anh dùng sự mệt mỏi của mình để tê liệt tinh thần vì anh thật sự không muốn nghĩ tới những việc sẽ xảy ra với Vương Thuyền Quyên.

Cộc cộc cộc.

Tần Cao Văn đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.

Anh đứng dậy mở cửa.

Không ngờ là Bạch Thiên Không.

“Anh tới làm gì vậy?”
Tới tận bây giờ Tần Cao Văn vẫn không biết thân phận thật sự của Bạch Thiên Không.

Anh vẫn cho rằng anh ta là người của Mãnh Hổ Môn.

“Tới cười nhạo tôi à?”
Bạch Thiên Không vội vàng nói: “Cậu Tần đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người của Mãnh Hổ Môn”.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
Tần Cao Văn vẫn còn nhớ như in Bạch Thiên Không vì bảo vệ Hoa Sen Tử Vong mà đối đầu với mình.

Nếu anh ta không phải là người của Mãnh Hổ Môn thì hà tất phải như thế.

“Tôi là cao thủ của Huyền Vũ Môn”.

Tần Cao Văn khẽ tái mặt.

“Huyền Vũ Môn sao?”
Anh cảm thấy nực cười.

Tưởng anh dễ bị lừa chắc.

“Não tôi không có bị úng”.

Tần Cao Văn ngồi xuống ghế sô pha.

Bạch Thiên Không cười nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật.

Cậu Tần mà nghĩ kỹ lại thì sẽ rõ.

Nếu như tôi là thuộc hạ của bọn họ, lại làm mất Hoa Sen Tử Vong thì giờ này tôi còn sống được hay không?”
Tần Cao Văn không nói gì.

Vừa rồi Bạch Thiên Không nói có lý.

Anh nói tiếp: “Nói cách khác anh chính là người của Huyền Vũ Môn được gài vào Mãnh Hổ Môn?”
Bạch Thiên Không ngồi xuống đối diện Tần Cao Văn: “Cậu Tần quả thông minh.

Đúng vậy”.

“Vậy anh tới tìm tôi làm gì?”
Ba tổ chức thế giới ngầm của tỉnh Giang Bắc thì giờ Tần Cao Văn đều đã va chạm với Mãnh Hổ Môn và Long Đằng.

Còn lại anh không có mối liên hệ nào với Huyền Vũ Môn.

Bạch Thiên Không nói: “Lần này Mãnh Hổ Môn thực sự ức hiếp người quá đáng.

Để đối phó với cậu Tần mà đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tôi cảm thấy không phục”.

“Đừng lòng vòng!”
Bạch Thiên Không lại nói: “Cậu Tần là một nhân tài.

Môn chủ Huyền Vũ Môn của chúng tôi luôn đánh giá cao cậu.

Nếu giờ cậu đồng ý thì hoàn toàn có thể gia nhập Huyền Vũ Môn chúng tôi.

Tới khi đó chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu cô Vương và con gái cô ấy”.

Gia nhập Huyền Vũ Môn sao?
Tần Cao Văn cười lạnh lùng.

“Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh sao?”
Anh không hề đưa ra câu trả lời mà chỉ hỏi ngược lại.

Bạch Thiên Không mở chiếc quạt trong tay với biểu cảm vô cùng tự tin.

Lúc này Tần Cao Văn đã không còn cứu viện, gia nhập Huyền Vũ Môn là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đầu óc anh bình thường thì chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị này.

“Tôi cảm thấy cậu Tần sẽ đồng ý”.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Anh nghĩ lầm rồi”..

205: Không Biết Điều


Bạch Thiên Không khẽ tái mặt. Anh ta gập quạt lại.

“Cậu Tần, tình cảnh hiện tại của cậu như thế nào thì chắc cậu rõ hơn tôi. Giờ chúng tôi đồng ý giúp cậu, cơ hội không có nhiều đâu. Một khi bỏ qua thì không có nữa”.

Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Một mình tôi đủ để tiêu diệt Mãnh Hổ Môn rồi”.

Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng.

Phải thừa nhận rằng những màn thể hiện trước đó của Tần Cao Văn khiến người khác kinh ngạc. Dựa vào thực lực của bản thân mà có thể đánh bại được ba cao thủ vương cấp, chỉ riêng tu vi của anh đã đủ để người khác cảm thấy thất kinh.

Nhưng Mãnh Hổ Môn thì khác. Cao thủ cấp võ vương của họ ít nhất cùng có vài trăm người.

Hơn nữa hiện tại tổ chức Long Đằng còn đang có ý định liên thủ với Mãnh Hổ Môn để đối phó với Tần Cao Văn. Với tình huống như vậy, chỉ có Huyền Vũ Môn mới có thể giúp được anh thôi.

Nếu không lúc này Tần Cao Văn chẳng có gì, thực lực cũng không đủ mạnh để đối đầu với họ. Họ sẽ nghiền anh thịt nát xương tan mất. E rằng Tần Cao Văn chẳng còn lựa chọn nào khác.

Bạch Thiên Không lại nói: “Tôi biết cậu Tần rất lợi hại nhưng cao thủ của Mãnh Hổ Môn đông như kiến. Cao thủ cấp bậc võ vương cũng chẳng là gì”.

Anh ta đang cảnh cáo Tần Cao Văn, đừng tưởng có thể đánh bại được vài cao thủ cấp võ vương mà có thể ngông cuồng, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Cách làm đó của anh chỉ tự mình diệt mình mà thôi.

“Không sao, tôi biết chừng mực”.

Tần Cao Văn vẫn kiên định với quyết định mình đưa ra.

“Cậu Tần, cơ hội tôi đã trao cho cậu rồi, cậu không biết trân trọng thì tới khi đó đừng trách chúng tôi khoanh tay đứng nhìn đấy”.

Tần Cao Văn chỉ tay về phía cửa: “Đi chậm nhé, khỏi tiễn”.

Hừ!

Bạch Thiên Không lạnh lùng hừ giọng và phất tay áo bỏ đi.

Địa vị của anh ta trong Huyền Vũ Môn tương đối cao, không biết có bao nhiêu người từng cầu xin anh ta gia nhập Huyền Vũ Môn.

Trong mắt nhiều người, Huyền Vũ Môn xếp vị trí cuối cùng trong ba tổ chức nhưng những người thực sự hiểu biết thì sẽ thấy tình hình thực tế không phải như vậy.

Những năm qua Huyền Vũ Môn luôn âm thầm phát triển, hơn nữa không hề thể hiện ra bên ngoài như Mãnh Hổ Môn.

Thực lực chiến đấu của Huyền Vũ Môn không hề yếu.

Giờ đây Huyền Vũ Môn đích thân tới lôi kéo Tần Cao Văn, vậy mà cái thứ không biết điều này lại từ chối.

Tần Cao Văn còn không hề biết rằng anh đã vô tình gây ra mâu thuẫn giữa mình và Bạch Thiên Không.

Hơn nữa còn là mâu thuẫn không thể điều tiết.



“Anh ta không đồng ý sao?”

Môn chủ Huyền Vũ Môn cảm thấy hơi bất ngờ.

Sau khi nghe Bạch Thiên Không thuật lại mọi chuyện, anh ta cười lạnh lùng: “Gã này đúng y như lời đồn”.



Trước đó môn chủ Huyền Vũ Môn đã nghe không ít lời đồn về Tần Cao Văn. Nghe nói người này ngông cuồng, ra tay quyết đoán và tàn nhẫn.

Ban đầu môn chủ Huyền Vũ Môn không tin. Nhưng giờ xem ra đúng là như vậy.

Tần Cao Văn cũng to gan gớm.

“Anh có suy nghĩ gì về vấn đề này?”

Môn chủ Huyền Vũ Môn nói với Bạch Thiên Không.

Bạch Thiên Không trả lời: “Đây chỉ là một kẻ mang danh hão, khó có thể làm được việc lớn. Tôi đảm bảo chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.

“Hầy!”

Môn chủ Huyền Vũ Môn thở dài: “Vốn tưởng còn sử dụng được anh ta cho Huyền Vũ Môn, giờ xem ra không có cơ hội rồi”.

“Môn chủ”

Bạch Thiên Không lên tiếng: “Tôi cảm thấy anh nên thấy vui vì điều đó. Vì nếu cậu ta thật sự gia nhập Huyền Vũ Môn, ngoài việc gây họa ra, e rằng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều”.

Lúc này Bạch Thiên Không đã tỏ ra khinh thường Tần Cao Văn.

Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn đã trở kẻ không biết núi Thái Sơn là gì. Là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.

Môn chủ thản nhiên trả lời: “Sau này đừng có nhắc tới người này trước mặt tôi nữa”.

“Vâng!”



Mãnh Hổ Môn.

“Môn chủ, có người ở ngoài tìm môn chủ”.

Báo Đen – thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn nói với môn chủ.

Môn chủ đáp lại: “Là ai vậy, có việc gì không?"

“Nghe nói là bố của Vương Thuyền Quyên”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười lạnh lùng: “Cái tên chết dẫm đó không phải tới đòi ông đây thả con gái của ông ta ra đấy chứ. Nếu là như vậy thì khuyên ông ta nên sớm từ bỏ ý định đi, ông đây không nương tay đâu”.

“Hình như không phải. Ông ta tới tìm môn chủ nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Còn nói cái gì mà muốn làm ăn với môn chủ”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn khẽ chau mày.

“Làm ăn với tôi sao?”

Môn chủ Mãnh Hổ Môn tò mò hỏi: “Làm ăn gì?”

“Tôi cũng không rõ, môn chủ ra ngoài xem thế nào”.

Đợi khi môn chủ đi tới phòng khách thì thấy chủ tịch Vương hào hứng chạy tới.

Vẻ mệt mỏi trước đó của ông ta biến mất, thay vào đó là sự hào hứng.



“Ông Vương tới tìm tôi có việc gì không?"

Chủ tịch Vương lên tiếng: “Môn chủ đại nhân, môn chủ có thể đồng ý với ông già này một chuyện được không?"

Khi nói chuyện, thái độ của ông ta vô cùng khúm núm.

“Chuyện gì?”

Môn chủ nhìn chủ tịch Vương với vẻ tò mò.

Chủ tịch Vương trả lời: “Nghe nói môn chủ đã cho người bắt Vương Thuyền Quyên rồi!”

“Muốn tôi thả con gái của ông? Tôi nói ông biết, không thể”.

Môn chủ kiên quyết từ chối yêu cầu mà chủ tịch Vương đề ra.

Chủ tịch Vương vội vàng nói: “Môn chủ hiểu lầm rồi. Con bé đó sớm đã không phải là con gái của tôi nữa rồi. Tôi và nó đã không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện khác”.

Hai bên nhìn nhau. Môn chủ tỏ ra nghi ngờ.

Chủ tịch Vương định làm gì đây?

“Vậy ông nói xem!”

Chủ tịch Vương đưa cho môn chủ một tấm thẻ ngân hàng.

“Trong này có năm mươi triệu tệ, là chút thành ý nhỏ mọn của tôi".

Môn chủ Mãnh Hổ Môn không hề nhận lấy.

“Ông nói điều kiện ra trước đi, để tôi cân nhắc xem có nhận số tiền này hay không”.

Chủ tịch Vương trả lời: “Môn chủ chỉ muốn lấy lại cuốn sách từ Tần Cao Văn, vậy thì có thể giao lại Tần Cao Văn cho tôi không?”

“Tại sao?”

Môn chủ nhìn chủ tịch Vương và hỏi với vẻ tò mò.

Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm, tức giận nói.

“Tôi rất hận Tần Cao Văn”.

Ông ta nghiến răng, gằn ra từng chữ: “Đến nằm mơ tôi cũng muốn băm xương nghiền thịt thằng đó ra”.

“Nhưng tôi không có bản lĩnh đến vậy. Mãnh Hổ Môn thì khác, chắc chắn nó sẽ bị mọi người đánh bại dễ dàng. Tôi chỉ hi vọng tới khi đó mọi người đừng giết thằng đó mà rút hết gân nó rồi giao cho tôi có được không?”

Môn chủ không hề trả lời.

Suy nghĩ một lúc, môn chủ Mãnh Hổ Môn đáp lại: “Yêu cầu của ông không phải là không thể đáp ứng, chỉ là tiền hơi ít”.

Chủ tịch Vương lấy ra một tấm thẻ khác.

“Tôi đồng ý tăng gấp đôi!”

Đối với chủ tịch Vương mà nói, chỉ cần đích thân ông ta có thể trả thù Tần Cao Văn để rửa hận thì dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền ông ta thấy cũng đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.