Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 216-217: Vén Màn - Anh Không Có Tư Cách



216: Vén Màn


Nhưng chỉ một chiêu, Tần Cao Văn đã hoàn toàn tiêu diệt hắn.

Sức mạnh như vậy thật sự đáng sợ.

Chắp hai tay sau lưng, Tần Cao Văn chậm rãi bước về phía môn chủ Mãnh Hổ Môn.

Đáng sợ.

Một cảm giác đáng sợ đến tận xương tủy bao trùm lấy hắn, lúc này hắn mới ý thức được sự chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Tần Cao Văn.

Thủ đoạn của đối phương thật đáng sợ.

Sau vài phút, Tần Cao Văn đến trước mặt hắn, ngồi xuống nói: “Anh có muốn trăn trối gì nữa không?”.

“Mày… mày định giết tao?”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói với Tần Cao Văn.

“Anh trói vợ con tôi, giờ tôi giết anh chẳng phải là điều dễ hiểu sao?”.

“Đừng giết tôi!”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn lắp ba lắp bắp nói với Tần Cao Văn.

“Giờ anh tha cho tôi đi được không, chỉ cần anh có thể tha cho tôi một mạng, anh cần gì tôi cũng đáp ứng”.

Tần Cao Văn cảm thấy rất nực cười.

Giờ mới biết hối hận.

Chẳng phải là hơi muộn rồi sao?
Anh đưa tay phải ra bóp lấy cổ đối phương, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôi nói cho anh biết, trước nay chưa có ai ra điều kiện với tôi cả”.

Phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế, còn muốn anh tha cho hắn.

Sao lại mặt dày như thế chứ?
Đưa tay phải ra, Tần Cao Văn bóp lấy cổ hắn.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn dùng hết sức để giãy giụa, nhưng sau mấy phút, hắn đã bất động.

Cổ đã bị Tần Cao Văn bẻ gãy.


Trong phòng ánh sáng lay lắt.

Cơ thể bị trói trên cột của Đóa Đóa khẽ run lên, cứ gọi bố mãi.

Nhưng chờ rất lâu vẫn không có ai đáp lời.

Sau vài phút, một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài xuất hiện trước mặt Đóa Đóa.

Giây phút nhìn thấy Tần Cao Văn, Đóa Đóa òa khóc.

“Bố!”.

Đóa Đóa lớn tiếng gọi.

Tần Cao Văn vội vàng đi đến trước mặt Đóa Đóa, dang hai tay ôm chặt con gái vào lòng.

“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi”.

Đóa Đóa vô cùng ấm ức nói.

Nhìn bộ dạng của Đóa Đóa như vậy, trong lòng Tần Cao Văn rất áy náy, đều tại anh không tốt.

Nếu không phải tại anh, Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên cũng sẽ không gặp phải tai họa này.

“Là bố có lỗi với con!”.

Tần Cao Văn dịu dàng nói với con gái: “Con yên tâm, sau này bố tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con chịu khổ nữa”.

“Vâng”.

Đóa Đóa gật đầu thật mạnh.


Màn đêm buông xuống, phố bắt đầu lên đèn.

Vương Thuyền Quyên ở trong khách sạn đi tới đi lui, tiếng giày cao gót đập xuống sàn nhà vang lên rõ rệt.

Lúc này cô đang rất lo lắng.

Sao đến tận giờ này mà Tần Cao Văn và Đóa Đóa vẫn chưa về.

Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Ding dong!
Tiếng chuông cửa vang lên.

Vương Thuyền Quyên vội vàng lao tới, giây phút nhìn thấy Tần Cao Văn và Đóa Đóa, trong lòng cô như đặt được một tảng đá xuống.

“Mẹ!”.

Tiếng con gái cất lên, Vương Thuyền Quyên vội vàng ôm lấy Đóa Đóa, không ngừng hôn lên trán con bé.

“Tốt quá rồi, con không sao, tốt quá rồi!”.

Thời gian vừa rồi Vương Thuyền Quyên cứ nơm nớp lo sợ, lo con gái xảy ra chuyện gì.

Cũng may, cô lo bò trắng răng rồi.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Tần Cao Văn đã cứu con gái về.

Thấy cảnh này, sự áy náy trong lòng Tần Cao Văn càng lộ rõ.

Trong suy nghĩ của anh, tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra.

“Anh xin lỗi hai mẹ con”.

Tần Cao Văn thấp giọng nói.

Vương Thuyền Quyên không để tâm, nói: “Việc này không liên quan gì đến anh, anh không cần phải tự trách”.

Hai!
Tần Cao Văn thở dài.

“Em yên tâm, sau này anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu, anh đi đâu, hai mẹ con em cũng sẽ đi đó”.

Đóa Đóa phấn khởi reo lên.

“Bố! Bố nói thật không ạ?”.

Đóa Đóa có một sự quyến luyến đặc biệt đối với Tần Cao Văn.

“Đương nhiên là thật rồi!”.

Tần Cao Văn ngồi thụp xuống nói với con gái: “Bố đã bao giờ nói dối con chưa?”.


Tổ chức Long Đằng.

“Sao chúng nó vẫn chưa về nhỉ?”.

Vương Diệu Hoa nhìn Ngô Tuấn Kiệt sốt ruột nói.

Bọn họ tính toán rất kỹ, để Tần Cao Văn và người của Mãnh Hổ Môn đấu với nhau, từ đó bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.

Giờ đã qua hai ngày, người bọn họ cử đi thám thính vẫn chưa thấy về, Vương Diệu Hoa có phần sốt ruột.

Chuyện này là thế nào?
Đưa tay lên day trán, đầu Vương Diệu Hoa đau ghê gớm.

Trong lòng anh ta dấy lên một dự cảm không lành.

“Đại ca!”.

Một tên đàn em chạy vào.

Đây chính là người mà cách đây không lâu Vương Diệu Hoa cử đi thám thính, vừa thấy hắn quay lại anh ta hưng phấn hẳn lên, chắc chắn là đã có tin tức gì rồi.

“Thế nào rồi?”.

Vương Diệu Hoa kích động hỏi: “Có lấy được cuốn sách tôi cần không?”.

Đến tận bây giờ Vương Diệu Hoa vẫn cảm thấy Hoa Sen Tử Vong rất quan trọng đối với anh ta, tuyệt đối không thể để chuyện gì xảy ra.

Chỉ khi có được cuốn sách đó trong tay, mới có thể nắm được quyền chủ động trong trận quyết đấu với Mãnh Hổ Môn.

“Đại ca, em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”.

Thấy đối phương nói chuyện vòng vo, trong lòng Vương Diệu Hoa thấy khó chịu.

“Đừng có huyên thuyên nữa, tôi muốn nghe tin xấu trước”.

Tên đàn em đó nói: “Tin xấu là Tần Cao Văn không sao”.

Sắc mặt của Vương Diệu Hoa có phần khó coi.

Trong tình huống đó mà Tần Cao Văn không chết, đúng là khiến người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

“Thế tin tốt thì sao?”.

Tên đàn em nói: “Tin tốt là từ nay về sau chúng ta không phải lo về Mãnh Hổ Môn nữa”.

“Nghĩa là sao?”.

Tên đàn em đó trả lời: “Bởi vì Mãnh Hổ Môn đã bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.

Oanh!
Đầu óc của anh ta như nổ tung, cơ thể đứng không vững, suýt chút thì ngã ra đất.

Tên đó chỉ có một mình mà tiêu diệt được Mãnh Hổ Môn.

Sao có thể?
“Cậu… cậu vừa nói cái gì?”.

Việc này đối với anh ta quả thực là một chuyện quá tốt.

Tên đàn em đó nói: “Đương nhiên là thật rồi, thật 100% luôn, bây giờ tin này đã loan ra khắp tỉnh Giang Bắc rồi.

Cơ thể Vương Diệu Hoa bắt đầu run lên, anh ta từ từ ngồi xuống ghế.

Trong đầu không ngừng nghĩ đến tin tức mà tên đàn em vừa nói.

Bất luận thế nào anh ta cũng không thể ngờ, Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy.

Xem ra bản thân đã đánh giá thấp anh.

Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt cũng khó coi không kém.

Trong lòng hắn thấy hối hận vô cùng, ai ngờ sức mạnh của đối phương lại đạt đến mức độ đó, biết trước thì hắn tuyệt đối sẽ không làm khó đối phương.

Bây giờ hắn và Tần Cao Văn đã gây thù chuốc oán, hơn nữa mâu thuẫn giữa hai người có thể nói là không thể hòa giải.

Nếu Tần Cao Văn thực sự truy cứu, thì hắn toi rồi.

Mãnh Hổ Môn nhiều cao thủ như vậy mà còn không phải là đối thủ của anh, huống hồ gì tổ chức Long Đằng với thực lực còn kém xa.

Làm sao đây?
“Đại ca, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?”.

Anh ta trả lời: “Chuẩn bị quà cho tôi”..

217: Anh Không Có Tư Cách


“Chuẩn bị quà?”.

Hắn nhìn đại cả hỏi: “Chuẩn bị quà gì?”.

Vương Diệu Hoa trả lời: “Đương nhiên quà đi thăm anh Tần rồi”.

Bây giờ cách anh ta gọi Tần Cao Văn cũng đã thay đổi, gọi luôn là anh Tần.

Tên đàn em kia lập tức hiểu ra Vương Diệu Hoa định làm gì, anh ta định thay đổi lại lập trường đi nịnh bợ Tần Cao Văn.

Bây giờ chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra, một ngày nào đó, Tần Cao Văn có thể trở thành một anh hùng hào kiệt trứ danh một phương.

Nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Tạo quan hệ tốt với Tần Cao Văn.

“Em biết rồi”.



Tần Cao Văn đang ngồi trong phòng đọc sách.

“Bố!”.

Đóa Đóa chạy từ cửa vào, khuôn mặt nở nụ cười, nhào đến bên Tần Cao Văn.

“Bên ngoài có người tìm bố!”.

Lấy tay xoa đầu Đóa Đóa, Tần Cao Văn dịu dàng hỏi: “Ai tìm bố thế?”.

Đóa Đóa trả lời: “Con cũng không biết, tại chú ý trông lạ lắm, chú ấy mang cho bố rất nhiều quà, nói là có việc quan trọng tìm bố”.

“Bố ra ngay”.

Mấy phút sau, Tần Cao Văn đã ra đến phòng khách, Vương Diệu Hoa ngồi trên ghế sofa vội vàng đứng dậy, sắc mặt vô cùng kính cẩn.

“Chào anh Tần!”.

Vương Diệu Hoa cúi người chào Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn ung dung đáp: “Đến tìm tôi có việc gì?”.

Anh ta đưa chỗ quà đã chuẩn bị từ trước cho Tần Cao Văn.

“Anh Tần, đây là một chút tâm ý tôi chuẩn bị cho anh, mong anh nhận cho”.

Tần Cao Văn chỉ lãnh đạm nhìn một cái.

“Anh làm vậy là có ý gì?”.

Ngồi trên ghế, Tần Cao Văn ung dung nói: “Trước đây tôi đến tổ chức Long Đằng của anh, thì bị anh đuổi ra, giờ lại tặng quà cho tôi, hành động này của anh tôi không hiểu”.

Vương Diệu Hoa lấy tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt đầy sợ hãi.

“Anh Tần, trước đây là do tôi không tốt, có mắt mà không thấy Thái Sơn, hi vọng anh đừng để bụng”.

Bảo anh đừng để bụng?

Định đùa chắc?

Tần Cao Văn anh vẫn chưa khoan dung độ lượng được đến mức đó.

“Cút về cho tôi”.

Tần Cao Văn chỉ ngón tay ra ngoài cửa dứt khoát nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh”.

Sắc mặt Vương Diệu Hoa thay đổi.

“Anh Tần đang nói gì thế?”.

Bốp!



Lời anh ta còn chưa nói hết, đã bị Tần Cao Văn tát mạnh một cái vào mặt.

Sau đó anh lớn tiếng quát: “Tôi bảo anh cút đi ngay cho tôi, anh không nghe thấy à?”.

“Được, tôi đi, tôi đi ngay!”.

Vương Diệu Hoa có thể cảm nhận được, lúc này Tần Cao Văn đang rất tức giận, nếu tiếp tục ở lại nơi này e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Đừng nói là Vương Diệu Hoa, cho dù là cả cái tổ chức Long Đằng cũng không dây được vào Tần Cao Văn.

Thấy đối phương quay người rời đi, Đóa Đóa lại vội vàng đến bên cạnh bố.

“Bố ơi, chú đó có phải là người xấu không?”.

Câu nói của con gái khiến Tần Cao Văn thấy kỳ lạ.

“Sao con lại nói thế?”.

Đóa Đóa ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Tại vì con nghĩ là những người đối đầu với bố đều là người xấu”.

Tần Cao Văn cười, không nói gì.



“Mãnh Hổ Môn bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.

Một trong mấy tên thuộc hạ nói với một ông già.

Ông già nói: “Tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu của tôi, không có gì đáng nói cả”.

“Vậy ông thấy tiếp theo nên làm thế nào?”.

Tên thuộc hạ đó hỏi ông già.

Cầm chén rượu đặt rở trên bàn lên, nhấp một ngụm, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm ung dung tự tại, tất cả những điều này đều nằm trong tay ông ta.

Sức mạnh của Mãnh Hổ Môn thực sự không phải yếu, nhưng nếu muốn trừ khử Tần Cao Văn thật là khó như lên trời.

Ông ta sớm đã lường trước được điều đó.

“Gọi Tiểu Điệp đến đây”.

“Vâng!”.

Tên thuộc hạ đi ra ngoài.

Sau hai phút, Tiểu Điệp đi từ ngoài vào, giờ đây cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Tiểu Điệp bây giờ đã mất đi làn da trắng như tuyết, thay vào đó là một màu nâu bánh mật, như được nhuốm mực vậy, ánh mắt cũng không còn sáng trong.

Cô ấy hiện tại vô cùng mạnh mẽ.

“Chủ nhân tôn kính, ngài tìm tôi có việc gì?”.

Tiểu Điệp cúi người chào ông lão.

“Tiểu Điệp, sắp tới tôi có việc muốn giao cho cô làm, cô có đồng ý giúp tôi không?”.

Tiểu Điệp vội vàng trả lời: “Giúp đỡ chủ nhân là niềm vinh hạnh của tôi”.

“Tốt, chuyện là thế này…”.

Ông lão nói kế hoạch sắp tới cho Tiểu Điệp, cô ấy nghe xong thì liên tục gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, thưa chủ nhân”.

“Đi ra đi!”.

Tiểu Điệp tiếp tục nói: “Chủ nhân yên tâm, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ lấy đầu Tần Cao Văn xuống cho chủ nhân”.



“Tôi tin là cô có bản lĩnh đó”.

Ông già nói với Tiểu Điệp.



“Tình hình thế nào rồi môn chủ?”.

Thấy Vương Diệu Hoa đi từ ngoài cửa vào, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy ra, hỏi một cách vô cùng lo lắng.

Hắn lúc này rất sợ Tần Cao Văn sẽ thực sự nghe ý kiến của Vương Diệu Hoa, qua lại với tổ chức Long Đằng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.

“Đừng nhắc nữa”.

Vương Diệu Hoa phiền muộn nói: “Hôm nay tôi đi tìm Tần Cao Văn, người ta không nể tình, còn giáng cho tôi mấy cái tát nữa”.

Nghe thấy thế, Ngô Tuấn Kiệt như đặt được một tảng đá trong lòng xuống.

Việc này chứng tỏ một điều, Tần Cao Văn không hề có dấu hiệu hợp tác với Vương Diệu Hoa, mối quan hệ giữa họ bây giờ vẫn như nước với lửa.

Đối với Ngô Tuấn Kiệt là một điều tốt.

Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ là cánh tay phải của Vương Diệu Hoa, cho dù đối phương có định trừ khử hắn, thì cũng sẽ phải cân nhắc.

Người thê thảm nhất trên đời, chính là người không có giá trị lợi dụng.

“Vậy theo môn chủ thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.

Ngô Tuấn Kiệt hỏi Vương Diệu Hoa.

Vương Diệu Hoa rất đau đầu.

Anh ta không biết.

“Tôi có việc này hỏi anh đây! Lúc trước là anh bảo tôi đuổi Tần Cao Văn đi, bây giờ anh nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”.

Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt có vẻ khó coi.

“Môn chủ, tôi…”.

Anh ta không muốn đôi co với Ngô Tuấn Kiệt.

“Thôi, im đi!”.

Anh ta dựa vào ghế, lấy tay day trán, đầu đau lên từng cơn khủng khiếp.

Trước đây cứ tưởng Mãnh Hổ Môn mới là kẻ địch lớn nhất của tổ chức Long Đằng.

Sau khi Tần Cao Văn xuất hiện mới nhận ra, suy nghĩ của anh ta thật là ngu xuẩn.

Thủ đoạn của đối phương còn đáng sợ hơn Mãnh Hổ Môn nhiều.

Hơn nữa còn một mình chấp tất.

“Đại ca, không hay rồi!”.

Bên ngoài vang lên một giọng nói.

Vương Diệu Hoa xoay người nói: “Cả ngày cứ cuống cả lên, chả ra cái thể thống gì, có việc gì thế?”.

“Anh mau đi xem đi, bên ngoài có một tên đáng sợ lắm”.

Vương Diệu Hoa có chút hiếu kỳ.

“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc là cái thứ gì dám chạy đến tổ chức Long Đằng ta gây chuyện”.

Chuyện của Tần Cao Văn khiến anh ta bực tức trong lòng, cần một nơi để phát tiết.

Bây giờ có kẻ động vào nòng súng của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.

Bất kể là ai đều phải chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.