Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 237



Chương 237

Ngày hôm sau.

Tần Cao Văn sáng sớm đã xuống tầng hầm nơi luyện tập.

Một lúc sau, Giang Sơn cũng có mặt.

Hắn gãi đầu, để lộ vẻ áy náy: “Ngại quá, sư phụ. Hôm qua tôi ngủ hơi muộn nên đến trễ”.

“Không sao”.

Tần Cao Văn chỉ về phía cỗ máy trước mặt: “Anh thử trước để xem thực lực hôm nay đã tăng cao bao nhiêu rồi?”

“Vâng!”

Hắn siết nắm đấm đi tới trước cỗ máy.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, đấm mạnh về phía trước.

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Tần Cao Văn nhìn chăm chăm vào màn hình để lộ nụ cười hài lòng.

Hiệu quả còn tốt hơn cả anh mong đợi.

Giang Sơn vẫn như ngày hôm qua, sau khi đấm xong hắn mở mắt và nhìn chăm chăm vào màn hình.

Nhìn thấy kết quả, hắn lại ngây ra như khúc gỗ.

Lần này đã đạt tới hơn một nghìn cân.

Thật không ngờ mới luyện tập có hai ngày mà thực lực của hắn đã tăng vọt tới mức này.

Đương nhiên hắn biết tất cả là nhờ vào Tần Cao Văn.

Không có anh, e rằng hắn cả đời này cũng không làm được như thế.

Hắn quay người, chắp tay trước Tần Cao Văn: “Cảm ơn sư phụ!”

Hắn kích động rung rung nước mắt.

Tiếp tục luyện tập với Tần Cao Văn thì không những có thể báo thù mà có khi một ngày nào đó còn có thể đột phá lên cảnh giới tông sư.

Điều này đương nhiên là khiến hắn thấy biết ơn Tần Cao Văn.

“Chuyện nhỏ, không cần nói nhiều”.

Một lúc sau, dường như hắn nhớ ra điều gì đó bèn nói với Tần Cao Văn: “Phải rồi sư phụ, anh nói rằng tôi luyện tập là vì hai ngày sau cần dùng tới. Cần tôi làm gì vậy ạ?”

“Hôm nay tôi có một việc quan trọng cần anh làm”.

Giang Sơn vô cùng kích động, hừng hực nhiệt huyết và lên tiếng: “Sư phụ cứ nói, chỉ cần làm được thì tôi nhất định sẽ làm”.

“Tôi cần anh đi giết người!”

Trong xe.

Vương Thuyền Quyên vô cùng lo lắng. Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô có thể mở được một công ty.

Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, sau này nhất định em sẽ làm tốt”.

Trước mặt người khác, anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trước mặt bà xã thì dịu dàng vô đối.

Giống như hai con người trong cùng một thể xác vậy.

Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Anh nói hôm nay…có người đến chúc mừng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.