Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 289



Chương 289

Ông ta nhìn Tần Cao Văn nói: “Tôi muốn hỏi cậu Tần một chút, tối mai cậu có rảnh không?”.

“Có việc gì thế?”.

Ông ta vội vàng lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, đây là bữa tiệc mà tôi chuẩn bị riêng cho cậu, nếu như tối mai cậu có thời gian, thì mong cậu hãy nể mặt tôi đến tham dự nhé”.

Tần Cao Văn không hề nhận thiệp ngay.

Phùng Thiến Thiến đứng bên cạnh thấy Tần Cao Văn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Anh Tần làm ơn, hãy nể mặt đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như anh không đến thì những đồ đó sẽ bị lãng phí mất”.

Tần Cao Văn có thể cảm nhận được hai bố con Phùng Thiên Vũ rất chân thành.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…”.

Hai người đầy ắp sự mong đợi, căng thẳng nhìn Tần Cao Văn, sợ đối phương từ chối.

Nếu vậy thì tất cả những gì bọn họ chuẩn bị trước đó đều công cốc rồi.

“Tôi có thời gian, mai tôi sẽ tới”.

Trong lòng hai bố con như đặt được một tảng đá nặng xuống.

Hai người bọn họ gập người nói với Tần Cao Văn: “Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn cậu”.

“Đừng có một câu cậu Tần hai câu cậu Tần nữa, đầu tôi sắp ong hết cả rồi, mau đi đi”.

Giờ anh vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm, không muốn lãng phí thời gian với hai người bọn họ.

Phùng Thiên Vũ nói: “Được, cậu Tần, mai nhất định đừng quên tới tham dự nhé”.

“Ừm”.

Ngày hôm sau.

Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy vô cùng sớm.

Ba rưới sáng đã dậy rồi.

Bởi vì anh có một việc rất quan trọng cần làm.

Đó là lén lút kiểm tra. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh muốn xem xem đám tay chân đó có thực sự nghe lời, ngày nào cũng bắt đầu tập luyện vào đúng bốn giờ sáng không.

Lúc Tần Cao Văn đến nơi tập luyện mới là ba giờ 45 phút.

Vốn cho rằng đám người đó chắc chắn vẫn đang tắm hay mới ngủ dậy, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến Tần Cao Văn rất bất ngờ.

Bọn họ đã bắt đầu luyện tập từ lâu rồi.

Giữa trời gió lạnh, bọn họ đứng im bất động như sắt và cọc gỗ vậy.

Đây là quy trình tập luyện mà Tần Cao Văn đề ra, mỗi ngày bọn họ bắt buộc phải dành một tiếng để đứng tấn, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được động đậy.

Tần Cao Văn nhẹ nhàng tiến đến sau lưng một học viên, lấy ra một con rắn độc giả đã chuẩn bị từ trước, đặt thẳng lên cổ của anh ta.

Nhưng học viên đó vẫn không nhúc nhích.

Lúc Tần Cao Văn xuất hiện trước mắt bọn họ, tất cả vẫn không chớp mắt.

Bọn họ lúc này chính là một tổng thể.

Tần Cao Văn rất hài lòng, chưa bao giờ hài lòng như vậy.

Giang Sơn ở bên cạnh ngáp một cái, uể oải đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.