Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 296



Chương 296

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Nhìn thấy bố mình, Phùng Thiệu Thiên vội vàng bước tới: “Bố, sao bố lại ra ngoài, không phải bố ở trong tiếp đón khách sao?”

Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên bôm bốp, lập tức khiến đám đông chú ý.

Tất cả đám bảo vệ đều há mồm trợn mắt, mấy người bảo vệ cầm dùi cui, đứng ngây như tượng và như mất đi ý thức.

Chuyện gì thế này?

Tại sao Phùng Thiên Vũ lại ra tay với con trai của mình vậy?

Điều này khiến Phùng Thiệu Thiên cảm thấy uất ức lắm. Anh ta chẳng làm gì sai, tại sao bố lại vô duyên vô cớ đánh anh ta?

“Sao bố lại đánh con?”

Lúc này Phùng Thiên Vũ không có tâm trạng mà đi đôi co với con trai. Ông ta đi tới trước mặt Tần Cao Văn và cúi khom xuống.

Điều này càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Tại sao Phùng Thiên Vũ lại cúi mình trước một kẻ như ăn mày thế kia.

Kẻ đó là cái thá gì chứ?

“Xin lỗi cậu Tần!”

Mấy tiếng cậu Tần như bom nổ dội xuống mặt hồ phẳng lặng tạo nên vô vàn lớp sóng.

Gần đây, Tần Cao Văn đã gây ra không ít chấn động, có thể nói là trước giờ chưa từng có.

Chỉ dựa vào một mình anh mà đã có thể tiêu diệt được cả Vương Bưu và thuộc hạ của hắn, hơn nữa còn xử lý cả Mã Thiên Long. Và không lâu trước đó còn tiêu diệt của Thiên Lôi tông sư.

Đây là một kẻ mạnh tuyệt đối.

Phùng Thiệu Thiên dường như nghĩ ra được điều gì đó.

Lẽ nào người này chính là…

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tối qua ông đích thân tới nhà tôi gửi thiệp mời, tôi đã tới rồi, đây là cách ông tiếp đón tôi đấy hả?”

Phùng Thiên Vũ như muốn khóc tới nơi.

Ông ta cảm thấy vô cùng hối hận.

Thật không hiểu nổi là thằng con của mình nó nghĩ cái gì.

Khó khăn lắm mới mời được Tần Cao Văn tới. Vậy mà cái thằng này nó lại chặn anh ở ngoài, đầu nó úng nước rồi chắc?

Phùng Thiệu Thiên khẽ run rẩy.

May mà vừa rồi anh ta không ra tay với Tần Cao Văn, nếu không với thực lực của đám bảo vệ này thì có lẽ đã bị anh đánh gục trong nháy mắt rồi.

Anh ta di chuyển cơ thể một cách khó khăn, bước tới trước Tần Cao Văn, lắp bắp nói: “Thật sự xin lỗi cậu Tần, tôi không cố ý, tôi không biết là cậu”.

“Giờ biết xin lỗi rồi đấy à?”

Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Trước đó tôi đã nói với cậu như thế nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.