Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 30: 30: Truy Cứu Tới Cùng




Tên bảo vệ ôm ngực, lồm cồm bò dậy, hung hăng nói: “Lát nữa ông sẽ khiến mày sống không bằng chết”.

Trương Yến Tử cũng vội vàng chạy về phía Thượng Quan Thiên Long và nói: “Chủ tịch, cuối cùng ông cũng tới rồi, tên này dám ra tay với người của công ty chúng ta”.

Bốp!
Thượng Quan Thiên Long giơ chân đạp lên ngực Trương Yến Tử.

Rầm!
Cô ta bay bật ra sau, đập mạnh vào bức tường.

Ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Thượng Quan Thiên Long khi mới lập nghiệp đã trải qua những tháng ngày dao gươm máu me nên thực lực tự thân cũng mạnh vô cùng.

Một mình ông ta có thể đánh lại mười mấy người.

Vừa rồi ông ta dùng toàn sức đá vào ngực của Trương Yến Tử thì chắc chắn là đối phương không thể đỡ nổi.

Cô ta đập mạnh vào tường, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng với ánh mắt không dám tin khi nhìn Thượng Quan Thiên Long.

Những người khác cũng đứng ngây ra.

Thượng Quan Thiên Long luôn thiên vị đối với nhân viên công ty mình, thậm chí còn coi họ như con cháu.

Chỉ cần nhân viên bị chịu thiệt, bất kể là ai đúng ai sai thì ông ta cũng không nói nhiều mà đứng về phía nhân viên của mình.

Vậy thì hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên mập vốn cũng định bước lên, ra oai tác quái nhưng lúc này hắn đã phải khựng lại.

Không dám làm loạn nữa.

Ngay sau đó, Thượng Quan Thiên Long đi tới trước tên mập, túm cổ áo hắn ta, hằm hằm tát cho hắn vài phát bạt tai.

Âm thanh của tiếng tát vang vọng trong màn mưa.


Thượng Quan Thiên Long dùng lực khá mạnh.

Đám người này rốt cuộc đã làm gì vậy? Lẽ nào đều đui hết cả rồi sao mà dám gây sự với Tần Cao Văn.

Tên mập bị đánh tới mức sưng húp, khó khăn lắm mói đứng dậy được, vậy mà giờ lại ngã sấp mặt, vết thương thì càng trở nên nặng hơn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay sau đó Thượng Quan Thiên Long quay người quỳ phụp xuống trước mặt Tần Cao Văn.

Cơn mưa như trút nước khiến quần áo ông ta ướt sạch nhưng ông ta chẳng buồn bận tâm.

Cả hiện trường rầm rầm.

Rất nhiều khách hàng của cao ốc Thiên Long cũng nhìn thấy cảnh tượng đó và ngây người.

Rốt cuộc thì bọn họ đã nhìn thấy cái quái gì thế này?
Thượng Quan Thiên Long của thành phố Minh Châu lại quỳ xuống trước người khác sao?
“Xin lỗi ân công!”
Tần Cao Văn chắp tay sau lưng, thở dài nói: “Đám thuộc hạ này quá đáng quá”.

Lúc này đám tên mập sản sinh ra nỗi sợ khủng khiếp, bọn họ đột ngột cảm thấy ớn lạnh.

Xem ra hôm nay bọn chúng đã gây sự với người mà đúng ra không được động vào.

Trương Yến Tử đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh, kẻ cầm đầu chính là cô ta.

Hôm nay cô ta dám làm càn trước Tần Cao Văn là vì có Thượng Quan Thiên Long chống lưng.

Kết quả, bọn họ phát hiện ra người mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo đến cả dắm cũng không dám đánh khi đứng đối viện với Tần Cao Văn.

Xong, xong đời rồi.

“Tôi nhất định sẽ xử phạt thật nghiêm”.

Tần Cao Văn nhìn Thượng Quan Thiên Long và nói: “Bọn họ đánh con gái tôi bị thương!"
Ầm!
Đầu Thượng Quan Thiên Long lập tức nổ ầm ầm.

Đám khốn này muốn hại chết ông ta hay sao mà dám ra tay với con gái của Tần Cao Văn?
Không tên nào muốn sống nữa rồi phải không?
Thượng Quan Thiên Long cảm thấy vô cùng hối hận.

Sớm biết như thế này thì ông ta ngay từ đầu đã quản lý thật chặt đám cấp dưới rồi.

Như vậy sẽ không tạo ra lỗi lầm khủng khiếp như thế này.

“Tôi vốn định để chúng chết hết!”
Nghe thấy câu nói này, thần kinh của đám người kia căng như dây đàn.

Giờ thì tất cả bọn họ đã biết Tần Cao Văn sở hữu sức mạnh và thế lực như thế nào.

Việc giết chết bọn họ thật dễ như trở bàn tay.

Đến ngay cả Thượng Quan Thiên Long cũng không dám gây sự thì thực lực của đối phương phải đáng sợ lắm, không cần nghĩ cũng biết.

“Vậy anh muốn làm thế nào?”
Đừng nói tới đám con sâu cái kiến bên cạnh, chỉ riêng cái công ty này thôi thì Tần Cao Văn cũng có thể dễ dàng hủy diệt tất cả rồi.

Anh chỉ về phía trước.

“Mỗi người chặt một chân!"
Anh nói giọng bình thản như gió thoảng mây bay, không hề có chút tình cảm.


Những người khác bị dọa tới mức tái mét mặt.

Lúc này bọn họ mới phản ứng lại và cùng bò về phía Tần Cao Văn, dập đầu liên tục xuống đất, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa.

“Xin lỗi, chúng tôi sai rồi, xin hãy tha cho chúng tôi”.

“Phải rồi, sau này chúng tôi sẽ không dám làm thế nữa”.

“Xin anh, hãy cho chúng tôi một cơ hội, được không?”

Tần Cao Văn đanh mắt: “Tôi không thích người khác ra điều kiện với mình.

Nếu giờ các người ra tay còn kịp, nếu không sẽ tặng thêm ưu đãi đấy”.

“Là do chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi!”
Trương Yến Tử cũng tới trước Tần Cao Văn và không ngừng tát vào mặt mình.

Tần Cao Văn lấy ra một con dao, vứt xuống đất.

“Các người tự ra tay thì sẽ nhanh hơn đấy!”
Có không ít người đứng xem xung quanh khẽ run lên.

Bọn họ nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.

Đối phương rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Thượng Quan Thiên Long phải nghe lời như vậy chứ?
“Tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý, không nhiều lời với ông nữa”.

Anh lên xe đưa con gái rời đi, giao lại nơi này cho Thượng Quan Thiên Long.

Tần Cao Văn biết được đối phương không dám làm loạn.

Thượng Quan Thiên Long từ dưới đất đứng dậy, mắt lạnh như dao nhìn chăm chăm vào từng người có mặt ở hiện trường.

Khốn nạn, tất cả đều là đồ khốn.

“Mau ra tay đi!”
Thượng Quan Thiên Long hạ quyết tâm, sau này sẽ quản lý nghiêm ngặt cấp dưới của mình để tránh bọn họ phạm phải lỗi tương tự.

“Tôi…tôi không muốn…”
Trương Yến Tử còn chưa kịp nói xong thì con dao trong tay Thượng Quan Thiên Long đã giáng xuống.

Phụt!
Một cánh tay của cô ta bị chặt đứt.

Tên mập bên cạnh thở dốc, hắn biết hôm nay không thể khiến THượng Quan Thiên Long tha cho bọn họ.


Cách duy nhất để có thể thoát được kiếp nạn này đó chính là phản kháng lại.

“Anh em, chúng ta liều mạng với ông ta đi!”
Đám bảo vệ nhao nhao đứng dậy, lao về phía Thượng Quan Thiên Long.

Nhưng chẳng ai có thể tiếp cận được.

Rầm, rầm, rầm!
Tất cả đám đông đều bay bật ra sau
Thượng Quan Thiên Long chủ động bước tới trước mặt họ, con dao trong tay giáng xuống cắt đứt tay họ.

Sau đó con dao lại vung lên, tình huống tương tự xảy ra với người tiếp theo.

Ông ta hành động dứt khoát, trong nháy mắt đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Cao Văn giao cho.

Thượng Quan Thiên Long thở dài, quay người rời đi.

Trên đường, ông ta vừa đi vừa nghĩ rốt cuộc là bản thân đã sai ở đâu.

Thượng Quan Thiên Long sẽ cố gắng ém chuyện này xuống vì số người biết không nhiều.


Nhìn cô con gái nằm trên giường mà Tần Cao Văn cảm thấy lòng đau như cắt.

Anh cảm thấy áy náy vô cùng.

Sớm biết thế này thì hôm nay anh đã đi sớm hơn một chút.

Cũng không biết mất bao lâu thì Đóa Đóa mới mở mắt, nhìn Tần Cao Văn ngồi bên cạnh, cô bé bỗng bật khóc.

“Chú siêu nhân, cuối cùng cũng được gặp chú rồi!”
Tiếp đó Đóa Đóa lật chăn ra, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, vừa khóc vừa nói: “Có người ức hiếp cháu, cô ta đánh cháu!”
“Đừng sợ, chú siêu nhân sẽ bảo vệ cháu”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.