Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 318



Chương 318

Nếu như Tần Cao Văn thật sự vì nhất thời mà bồng bột quyết định tới tòa nhà bác học thì chắc chắn sẽ chẳng thể quay về.

Tần Cao Văn hỏi: “Tại sao?”

Lẽ nào anh không biết rằng tòa nhà bác học của ba ngày sau sẽ có biết bao cạm bẫy đang chờ đón anh sao?”

Giang Sơn cũng quen vài người bạn dưới trướng ông Hai. Hắn đã biết được tin tình báo mới nhất.

Hắn lấy điện thoại ra nói với Tần Cao Văn: “Cái này do bạn tôi gửi tới. Ông Hai vì muốn đối phó với anh có thể nói là đã lao tâm khổ tứ bố trí mai phục dày đặc. Chỉ cần anh đi thôi là sẽ chẳng thể trở về”.

Nhìn thông tin trên điện thoại, Tần Cao Văn vẫn vô cùng điềm nhiên. Mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của anh.

Ông Hai làm như vậy là điều mà anh đã sớm đoán ra.

“Còn gì khác nữa không?”

Tần Cao Văn điềm nhiên hỏi.

Giang Sơn có phần kích động: “Sư phụ, những gì tôi vừa nói đều là thật. Tại sao anh không chịu nghe tôi, cứ phải một mình hành động chứ? Làm vậy có ích gì cho anh đâu?”

Nếu là bình thường, Giang Sơn sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói với Tần Cao Văn nhưng lúc này hắn đã cuống lắm rồi.

Điều này liên quan tới sự sống chết của Tần Cao Văn.

“Không có chuyện gì thì mau về đi, anh còn phải dẫn dắt bọn họ luyện tập đấy”.

Tần Cao Văn không muốn trao đổi thêm về vấn đề này nữa.

Lần này Giang Sơn tới không chỉ đại diện cho một mình anh mà còn đại diện cho tâm tư của tất cả các anh em.

Nên chắc chắn hắn sẽ không như vậy mà rời đi.

Giang Sơn vẫn đứng tại chỗ: “Sư phụ, trừ khi anh đồng ý yêu cầu của tôi, nếu không tôi sẽ không đi”.

“Anh chắc chứ?”

Giang Sơn thản nhiên nói: “Đúng vậy”.

Rầm.

Tần Cao Văn đạp bay Giang Sơn đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Bất luận Giang Sơn có đập cửa như thế nào thì Tần Cao Văn cũng mặc kệ.

Đối với sự nguy hiểm của tòa bác học ba ngày sau Tần Cao Văn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng anh không thể không đi.

Vì với anh, Vương Thuyền Quyên là người quan trọng nhất. Mấy năm qua Tần Cao Văn đã khiến cô phải chịu thiệt quá nhiều. Giờ anh không thể để bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô được.

Nếu như Vương Thuyền Quyên thật sự có chuyện gì thì Tần Cao Văn sẽ áy náy cả đời. Nó sẽ trở thành điều mà anh vĩnh viễn không dám đối diện.

Tần Cao Văn thở dài, thầm nghĩ: “Lòng tốt của mọi người tôi nhận”.

Giang Sơn cứ đứng ở bên ngoài hét tới cả tiếng đồng hồ, nhưng Tần Cao Văn không hề đáp lại. Cuối cùng bên ngoài đổ cơn mưa lớn thì hắn mới đành phải rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.