Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 338



Chương 338

Sức mạnh của cú đấm đó rất mạnh, ông Hai như thể cảm nhận thấy xương của ông ta gãy mất vài cái, cơ thể lập tức bay ra xa, đập vào một thân cây to.

Sau đó chính là khoảnh khắc khiến ông Hai sống không bằng chết.

Giang Sơn đang ở thế thắng liền nắm giữ cơ hội này, tấn công ông Hai điên cuồng, căn bản không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác.

Ngay lập tức đánh cho ngực ông Hai lõm vào trong, máu tươi phun ra ào ạt.

Ông Hai nhìn Giang Sơn, lại nhìn sang Tần Cao Văn một cái, cảm thấy vô cùng khó tin.

Vì sao? Vì sao lại như vậy?

“Dừng lại đi Giang Sơn!”.

Sư phụ lên tiếng, Giang Sơn lập tức dừng lại, hắn đứng sang một bên, cho dù máu trên người vẫn đang chảy xuống, nhưng hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Lão Tam đưa Giang Sơn đi đi”.

“Rõ!”.

Thuộc hạ tên là Lão Tam và hai người khác khênh Giang Sơn lên, đưa hắn ra khỏi rừng.

Ông Hai dựa vào gốc cây lúc này đã chỉ còn thoi thóp thở, ánh sáng trong mắt ông ta cũng đang dần dần tối đi.

“Nói với tôi đây chỉ là giấc mơ đi”.

Ông Hai không ngừng thở dốc.

Ông ta ho hai tiếng rồi nói: “Vì sao? Vì sao đồ đệ của cậu bây giờ lại đánh được cả tôi?”.

Tần Cao Văn đứng trước mặt ông Hai, dửng dưng nói: “Ông có biết trước đó vì sao tôi không ra tay với ông không?”.

Ông Hai lắc đầu.

Ông ta thực sự không rõ.

Tần Cao Văn trả lời: “Vì ngay từ đầu tôi đã không coi ông là đối thủ của tôi, ông nghĩ xem một con sư tử lại sợ một con mèo sao?”.

Lòng ông Hai lập tức chùng xuống, ông ta cảm thấy chân tay lạnh toát.

Cho dù vừa rồi bị thương rất nặng, nhưng đều không bị sốc bằng mấy câu nói mà Tần Cao Văn vừa nói đây.

Giống như bản thân năm xưa cũng vậy, chưa bao giờ coi trọng Tần Cao Văn, đó là cảm giác mà sau khi nắm được sức mạnh tuyệt đối mới có được.

Mặt ông Hai nở nụ cười khổ.

“Từ hôm nay trở đi, cậu chính là ông trùm của thế giới ngầm trong khu Minh Châu rồi”.

Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.

“Ông tưởng ai cũng đều nông cạn như ông sao?”.

Ông Hai cảm thấy như vừa bị tát một cái thật mạnh.

Ông ta khó khăn lắm mới mấp máy miệng nói: “Cậu không có hứng thú với vị trí của tôi?”.

Tần Cao Văn trả lời: “Từ trước tới giờ tôi đều không bao giờ nghĩ đến việc dây vào đám chó hoang mèo dại các ông, là các ông cố tình gây rắc rối cho tôi đấy chứ”.

Ông Hai lại thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.