Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 34: 34: Đến Phá Rối




Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đàn em, Mã Thiên Long chỉ liếc nhìn sơ qua, mặt không cảm xúc.

Tiếp đó, hắn đặt sách trong tay xuống, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Long chột cảm thấy rất ấm ức, lập tức chạy tới trước mặt Mã Thiên Long, ôm chầm lấy hai chân hắn khóc lớn: “Đại ca, tên khốn đó quá đáng hết sức!”.

Mã Thiên Long yên lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối không có biểu cảm gì, không đoán được vui buồn.

Sau đó, Long chột vừa khóc vừa nói: “Tôi nói anh đồng ý mua lại mảnh đất của anh ta, anh ta không những không bán mà còn đánh tôi bị thương”.

“Nói tiếp đi”.

Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Mã Thiên Long vô cùng bình tĩnh.

Long chột khóc lóc nói: “Đó vẫn chưa phải chuyện quá đáng nhất, anh ta còn nói…”.

Long chột quả thật không có gan nói ra những lời tiếp theo.

Mặc dù hắn chỉ nói lại những lời của Tần Cao Văn cho Mã Thiên Long, nhưng chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng thấy sợ.

“Anh ta còn nói cái gì?”.

Mã Thiên Long bưng nước trên bàn lên uống một hớp.

Trải qua những ngày tháng lưỡi đao dính máu mấy chục năm, hắn đã thấy rất nhiều người ngông cuồng kiêu ngạo như vậy.

Ban đầu luôn kiêu căng láo toét trước mặt hắn, cứ như có thể đánh bại hắn dễ dàng.

Nhưng cuối cùng không ai không trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của hắn.

“Anh ta còn nói, lúc tôi đi tìm anh ta đã làm lỡ mất ba phút của anh ta.


Một phút hai trăm triệu, bắt tôi trước trưa mai phải trả cho anh ta sáu trăm triệu, không được thiếu đồng nào”.

Mã Thiên Long hơi nhíu mày, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút cảm xúc.

“Đại ca, anh nhất định phải giết anh ta!”.

Long chột biết với tính cách độc ác của Mã Thiên Long, bị sỉ nhục như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần Cao Văn.

Mã Thiên Long lắc đầu nói: “Tạm thời không giết anh ta”.

“Vì sao?”.

Long chột ngước lên nhìn Mã Thiên Long, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Chuyện này đúng là không phù hợp với tính cách của Mã Thiên Long chút nào.

Nếu là trước kia, e là cả nhà Tần Cao Văn đã phải chết không do số.

Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Thiên Long bình tĩnh nói: “Trưa mai cứ đưa cho anh ta sáu trăm triệu trước”.

“Anh… anh nói cái gì?”.

Long chột nhìn đại ca, trên mặt đầy vẻ khó tin, thậm chí còn nghi ngờ phải chăng vừa rồi tai mình có vấn đề.

Mã Thiên Long thật sự đồng ý với yêu cầu quá đáng của Tần Cao Văn, ngày mai đưa tiền cho anh ta?
Chẳng lẽ Mã Thiên Long cũng sợ Tần Cao Văn?
“Đại ca, tên khốn đó không có gì đáng sợ cả, chúng ta có nhiều anh em như vậy, giết anh ta không phải rất đơn giản hay sao?”.

Mã Thiên Long lắc đầu, cười nói: “Ai nói với mày là đưa tiền cho anh ta thật?”.

Vừa nghe thấy thế, Long chột dường như hiểu ra điều gì, hắn cười nói: “Đại ca, ý anh là…”.

“Không sai”.

Long chột có chút phấn khởi nói: “Được, vậy tôi sẽ làm theo anh nói”.


Chiều Tần Cao Văn lại đến công trường.

Trước hôm nay, Tần Cao Văn chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành giám sát công trường, nghĩ lại đúng là thú vị.

Tần Cao Văn chưa bao giờ chuyên chú một việc như thế, dù có làm gì thì cũng là việc quá dễ dàng đối với anh.

Anh không cần rèn luyện cũng có thể trở thành nhân vật số một đáng sợ của thế giới ngầm một cách dễ dàng.

Dù vấn đề có khó đến đâu, anh không cần động não gì cũng có thể khắc phục được một cách dễ dàng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh dốc hết tinh thần, thật sự tập trung vào một việc.

Anh nhất định phải xây dựng được một khu vui chơi thuộc về Đóa Đóa trước ngày sinh nhật cô bé.

Bây giờ, dường như anh đã có thể tưởng tượng ra, con gái đáng yêu nhận được món quà này sẽ vui mừng đến thế nào.

Đến lúc đó, anh sẽ nói thân phận thật sự của mình cho Đóa Đóa biết.

“Anh Tần!”.


Chủ thầu khi trước đi tới, lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Vừa rồi có nhóm người tới đây gửi cho anh chiếc rương”.

Tần Cao Văn nhíu mày hỏi: “Họ có nói là ai gửi không?”.

“Cái này tôi không rõ, nhưng lúc bọn họ gửi đồ cho anh có để lại một tờ giấy”.

Chủ thầu đưa tờ giấy cho Tần Cao Văn, anh xem xong thì nhíu chặt mày.

“Sao thế anh Tần?”.

Chủ thầu phát hiện ra sự khác thường của Tần Cao Văn, tỏ vẻ hiếu kì.

“Không có gì, anh đi trước đi”.

Chủ thầu gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì anh cứ bảo”.

Chủ thầu đã có mười mấy năm kinh nghiệm, nhưng vẫn chưa từng gặp được ông chủ nào hào phóng như Tần Cao Văn, chớp mắt đã nâng lương lên cho bọn họ gấp bốn.

Điều này có nghĩa là bây giờ một tháng bọn họ có thể nhận được hai ba mươi nghìn tệ tiền lương, nhất định phải dốc hết sức làm việc cho anh.

Để bày tỏ sự cảm kích đối với Tần Cao Văn, thời gian này chủ thầu còn chạy việc vặt cho anh không ít lần.

Đợi chủ thầu rời đi rồi, Tần Cao Văn đi tới chỗ chiếc rương, trên tờ giấy vừa rồi chỉ viết một câu: sáu trăm triệu kính dâng.

Mã Thiên Long hào phóng như vậy khiến Tần Cao Văn hơi bất ngờ.

Trước đây, Tần Cao Văn chưa bao giờ tiếp xúc với Mã Thiên Long, không hiểu rõ tính cách của hắn.

Nhưng từ hành vi cử chỉ của đàn em hắn cũng có thể đoán được, hắn không phải loại người hiền lành gì...!
Nhưng vì sao...!
Đến trước chiếc rương, Tần Cao Văn chuẩn bị mở nó ra, nhưng chốc lát sau đã ý thức được tình hình không ổn.

Đúng lúc đó lại có công nhân đi tới, phấn khởi nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, anh đi nghỉ đi, cứ giao chiếc rương này cho chúng tôi”.

“Đừng đụng vào!”.

Tần Cao Văn muốn ngăn cản người kia, nhưng không kịp nữa, công nhân đó đã vác chiếc rương lên lưng, vừa đi được hai bước…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc rương lập tức nổ tung, người công nhân lập tức biến thành đống thịt nát, máu văng tung tóe.


Cảnh tượng cực kì hãi hùng.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi há hốc miệng.

Sao...!sao lại như vậy?
Trong chiếc rương đó không phải là sáu trăm triệu gì cả, mà là thuốc nổ, hơn nữa còn được cài đặt tự động cảm ứng.

Chỉ cần có người chạm vào thì trong vòng ba mươi giây chắc chắn sẽ phát nổ.

Tần Cao Văn thường xuyên hoạt động bên ngoài, có ý thức nguy cơ rất mạnh, vừa rồi nhìn thấy chiếc rương này đã cảm thấy tình hình không ổn.

Tiếc là anh không kịp ngăn cản công nhân kia.

Những công nhân khác nhìn thấy đều sững cả người, bọn họ đứng đó, cơ thể run lên.

Công nhân vừa rồi đã chết không toàn thây, hiện trường chỉ có thể nhìn thấy tay chân đứt lìa của anh ta.

“Tiếp theo lại thêm một bang phái nữa sắp biến mất rồi”.

Giọng nói của Tần Cao Văn trầm thấp, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng ánh nhìn trong mắt anh lại cực kì sắc bén.

Anh thật sự rất tức giận.

Tiếp đến Mã Thiên Long và phái Thiên Long của hắn tuyệt đối không ai có thể tránh thoát, tất cả đều phải chết!
Đương nhiên anh sẽ làm từ từ từng bước.

Ở môn phái Thiên Long.

“Thế nào rồi?”, Mã Thiên Long vẫn ngồi trên ghế đọc sách, không ngước đầu lên, hỏi Long chột.

“Mọi chuyện thuận lợi!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.