Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 390



Chương 390

Gần vịnh Bàn Long.

“Đại ca nói sao?”.

Một tên mắt chột nói với tên áo đen vừa nãy.

Tên áo đen đáp: “Đại ca nói nửa tiếng nữa anh ta sẽ đến đây, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng”.

Tên mắt chột thở dài.

“Sợ là sẽ chẳng có ai ngờ được rằng, Tần Cao Văn lại chết theo cách này”.

Giọng nói của hắn mang theo chút thương cảm.

Rất nhiều người ở khu Minh Châu kính phục Tần Cao Văn, bao gồm cả đám đàn em nhà họ Vương và nhà họ Trương.

Tần Cao Văn tuổi trẻ tài cao, một thân một mình mà lập nên được không ít kỳ tích, những nhân vật mang cấp bậc tông sư, đứng trước mặt anh cũng dễ dàng bị đánh bại.

Thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ trở thành một cao thủ đỉnh cao.

Chỉ tiếc là anh không làm việc cho ai, thái độ quá ngông cuồng.

Tuổi trẻ ngông cuồng đắc tội với quá nhiều người, mới rơi vào bước đường này.

Tình cảm mà tên mắt chột dành cho Tần Cao Văn khá phức tạp, một mặt là vì hắn rất hận Trương Thiên Khoát.

Một mặt khác là vì tất cả những gì Tần Cao Văn làm trước đây khiến hắn vô cùng kính phục.

Đó là một người rất giỏi.

Tên mắt chột nói: “Đại ca nói rồi… chỉ cần chúng ta trừ khử được anh ta, thì sẽ cho chúng ta một khoản tiền lớn”.

Người chết vì tài, chim chết vì mồi.

Bất luận là ai, cũng đều có lòng tham với tiền bạc, những người như bọn họ càng không ngoại lệ.

“Đại ca yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức”.

Những người khác cũng lần lượt đáp lời.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thoắt cái đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Mọi người đều yên lặng chờ đợi.

Nửa tiếng trôi qua, không thấy Tần Cao Văn đâu.

Một tên đàn em ở bên cạnh không hiểu, hỏi tên mắt chột: “Đại ca, chuyện này là thế nào?”.

Mắt chột khẽ cau mày, nói: “Tao làm sao mà biết được”.

Lẽ nào Tần Cao Văn đã biết kế hoạch của bọn họ, cho nên nửa đường đã quay về.

Hoặc là giữa đường đã gặp chuyện gì rồi.

Mắt chột gõ nhẹ ngón tay lên bức tường gạch bên cạnh, trông có vẻ rất sốt ruột.

Lại qua một tiếng nữa, Tần Cao Văn vẫn chưa đến.

Lúc này, Trương Thiên Khoát gọi điện thoại đến.

“Tình hình thế nào rồi?”.

Mắt chột lắp ba lắp bắp nói: “Đại ca, anh ta không đến”.

Trương Thiên Khoát ở đầu dây bên kia quát lên: “Sao có thể như thế được, một, hai tiếng trước hắn đã ra khỏi KTV, tại sao giờ vẫn chưa tới?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.