Chương 484
Sao anh lại mạnh như vậy?
Sau đó, Tần Cao Văn lại tiếp tục ra tay, vươn tay phải ra tóm lấy cổ người phụ nữ đang bỏ chạy như điên kia. Lại một tiếng rắc vang lên, người phụ nữ đó cũng ngã xuống.
Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí giống như ở nghĩa địa.
Nếu không phải ba xác chết nằm trên võ đài kia nói cho bọn họ biết đây không phải là giấc mơ, rất nhiều người sẽ cảm thấy lúc nãy mình đã sinh ra ảo giác.
Kết quả của trận chiến lần này bọn họ đã đoán đúng một nửa, đúng là giết chết trong nháy mắt, nhưng là Tần Cao Văn giết chết ba cao thủ, chứ không phải ba cao thủ giết chết anh.
Mọi người không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung cú sốc mình phải chịu. Vào giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra ngôn ngữ là thứ nghèo nàn bất lực như thế nào.
Ban đầu bọn họ đều chế giễu Tào Vân, nghĩ rằng ông ta là cao thủ cấp bậc võ vương mà lại thảm hại như vậy. Nhưng hai người còn lại có may mắn hơn Tào Vân được chút nào không?
Ít nhất, giữa Tào Vân và Tần Cao Văn còn có một lượt giao chiến. Hai người còn lại thì chưa kịp ra tay đã bị Tần Cao Văn giết chết.
Đây là trận đấu mà mọi người mong đợi sao?
Đúng là quá đáng sợ.
Vì sao Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy?
Tiếp đó, Tần Cao Văn xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Vương Chấn Hoa, giống như lưỡi đao vô hình đâm xuyên qua ngực anh ta.
Cơ thể anh ta không khỏi run lên nhè nhẹ, trong lòng đã sợ hãi tột độ.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ Tần Cao Văn thích vả mặt người khác thế sao?
Để bọn họ thắng một lần không được sao?
“Ba cao thủ đúng là rác rưởi!”.
Có lẽ trước kia Tần Cao Văn nói vậy, mọi người sẽ cảm thấy anh bị điên, nhưng bây giờ bọn họ đã tin rồi.
Tần Cao Văn dùng thực lực của mình để chứng minh với bọn họ thế nào là thiên tài chân chính.
Công Tôn Thiên Hạ cũng chịu một cú sốc rất lớn.
Dù trước kia ông ta cũng rất có lòng tin với Tần Cao Văn, cho rằng anh giành chiến thắng là chuyện sớm muộn. Nhưng Tần Cao Văn quá tài giỏi, thế này không đơn giản chỉ là kỳ tích nữa rồi, mà là kỳ tích trong kỳ tích.
Vào thời khắc quan trọng, anh lại xoay chuyển tình thế một lần nữa, đánh bại đối thủ của mình một cách triệt để.
Công Tôn Thiên Hạ đã lựa chọn chính xác.
Chủ tịch Vương ở bên cạnh không ngừng lắc đầu, có chút không thể chịu được sự thật tàn khốc này: “Không, chuyện này không thể nào!”.
Nhìn thấy Chủ tịch Vương lo lắng như vậy, trong lòng Công Tôn Thiên Hạ vô cùng đắc ý, vừa rồi không phải ông còn đang chế giễu tôi sao?
Công Tôn Thiên Hạ thản nhiên nói: “Chủ tịch Vương, làm người quan trọng nhất là có cái nhìn nhạy bén. Nếu lựa chọn sai lầm, e rằng sẽ hối hận cả đời”.