Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 501



Chương 501

Tiểu Điệp không hiểu tại sao Tần Cao Văn lại hỏi vậy. Cô gái lên tiếng: “Anh đối xử với em rất tốt”.

“Nếu đã như vậy thì tại sao lại…hại vợ anh?”

Tiểu Điệp lẳng lặng cúi đầu, không biết phải nói gì. Lúc này bất kỳ lời bao biện nào cũng vô tác dụng. Tiểu Điệp đã phạm phải tội không thể tha thứ.

Suy cho cùng thì là do cô ấy không tốt.

“Em xin lỗi”.

Tần Cao Văn không chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Điệp. Vì nó vô tác dụng.

“Em đi vào phòng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà của anh”.

Tiểu Điệp lập tức tái mặt.

“Anh Tần, anh làm gì vậy? Anh đuổi em đi sao?”

Tần Cao Văn trả lời: “Nhà anh không thể dung túng người như em được”.

Sắc mặt của Tiểu Điệp trở nên vô cùng khó coi. Cô gái không ngừng lắc đầu: “Xin anh, xin anh đừng đuổi em đi. Em muốn ở lại, rời khỏi anh em biết đi đâu đây?”

Lúc này trông Tiểu Điệp vô cùng đáng thương.

Vương Thuyền Quyên đứng bên ngoài không nhịn được nữa vội vàng bước tới. Lỗi lầm của Tiểu Điệp lần này không phải là không thể tha thứ.

Hơn nữa tạo thành bi kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Thiên Khoát dùng kế ly gián. Tần Cao Văn nếu vì thế mà đuổi Tiểu Điệp ra khỏi nhà thì Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy áy náy.

“Thôi bỏ đi ông xã”.

Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Anh giữ Tiểu Điệp lại, em tin sau này Tiểu Điệp sẽ không phạm sai lầm nữa”.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thể nào”.

Tần Cao Văn nghe theo Vương Thuyền Quyên ở rất nhiều vấn đề nhưng một khi anh đã quyết tâm làm theo ý mình thì không gì có thể thay đổi được.

“Nhưng mà Tiểu Điệp”.

Tần Cao Văn nói thẳng: “Đừng nói nhiều nữa, bảo cô ấy cút đi”.

Tiểu Điệp khẽ run lên. Xem ra hôm nay cô gái không thể ở lại nhà của Tần Cao Văn được nữa.

“Anh Tần, anh chắc chắn chứ?”

Tần Cao Văn nói: “Năm xưa khi anh rơi vào cảnh bần cùng, bố của em đã giúp anh, anh luôn khắc ghi ân tình đó của họ vì vậy khi em khó khăn anh cũng đã giúp đỡ em”.

“Thế nhưng việc mà em làm thật sự khiến anh thất vọng”.

Ngay sau đó Tần Cao Văn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Điệp: “Trong này có mười triệu tệ, đủ để em sống một thời gian, em đi đi”.

Tiểu Điệp khẽ co giật khóe mặt, nước mắt rưng rưng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn sự bất cam và đau khổ.

Cô gái cầm lấy tấm thẻ và vứt mạnh xuống đất.

“Ai thèm tiền của anh!”

Sau đó Tiểu Điệp lao ra khỏi phòng. Tần Cao Văn nhìn theo bóng lưng của đối phương và khẽ thở dài.

Anh làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.