Chương 509
Bọn họ cười càng lớn hơn. Tần Cao Văn làm gì cũng không được, ở đó ba hoa khoác lác, ăn nói hàm hồ thì lại rất lợi hại, làm người ta suýt chút nữa đã tin.
“Đừng nhiều lời, anh chỉ có ba phút, nếu không giải được thế cờ này, anh sẽ không có tư cách vào trong”.
Nhìn thế cờ trên bàn, Tần Cao Văn càng thêm thất vọng, cái gọi là tổ chức Long Đằng cũng chỉ như vậy.
Giây lát sau, Tần Cao Văn cầm một quân cờ trên đó lên, sau đó chậm rãi đặt xuống. Chỉ đi hai ba bước, nháy mắt thế cờ đó đã được phá.
“Tôi xong rồi”.
Ngô Tuấn Kiệt chửi mắng: “Anh đừng ở đó lãng phí thời gian, tôi không tin anh lợi hại như vậy”.
“Nếu anh không tin thì có thể tự mình xem xem”, Tần Cao Văn tỏ ra rất thản nhiên.
Sau đó, Ngô Tuấn Kiệt lấy kính viễn vọng ra ngắm nhìn vào bàn cờ, chỉ mới xem qua giây lát, vẻ mặt hắn đã trở nên vô cùng khó coi.
Không ngờ Tần Cao Văn lại thật sự làm được.
Chỉ mất chưa tới một phút, thế cờ này đã được anh phá giải.
Chuyện này là sao?
Mọi người đều cho rằng Ngô Tuấn Kiệt sẽ đuổi Tần Cao Văn đi ngay, nhưng đợi một lúc lâu, cảnh tượng như mong đợi vẫn không xảy ra.
Bọn họ ít nhiều đều có chút bất mãn.
“Anh Ngô, rốt cuộc sao rồi? Hắn có phá được thế cờ đó không?”.
Ngô Tuấn Kiệt thở dài: “Cửa ải này có thể miễn cưỡng xem như hắn thông qua rồi”.
Cái gì?
Đáp án này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Tần Cao Văn thật sự phá được thế cờ đó, hơn nữa chỉ mất chưa tới một phút, sao có thể như vậy?
Trong đội ngũ của họ, người có tư cách giải được thế cờ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ dùng chưa tới một phút thì càng khó như lên trời.
Nhưng Tần Cao Văn lại làm được, vả lại có vẻ còn khá dễ dàng.
“Cửa ải thứ nhất tạm thời xem như anh đã thông qua”.
Nếu đổi lại trước kia, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không có thời gian nghe bọn họ lải nhải, nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tệ. Ngoài nguyên nhân có được mảnh nhỏ màu đen đó, đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng hơn.
Rõ ràng trước kia Vương Diệu Hoa đã nói với anh chuyện này, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn tự phát tổ chức thử thách lần này.
Nếu không có Vương Diệu Hoa ở đằng sau ủng hộ, bọn họ chắc chắn không thể làm được, đủ để chứng minh đây cũng là ý của Vương Diệu Hoa.
“Tiếp tục đi!”, Tần Cao Văn bình thản nói.
“Cửa ải tiếp theo không dễ vậy đâu. Mấy người chúng tôi tôn sùng thực lực nhất, nếu bản lĩnh của anh không đủ, đương nhiên không thể làm người huấn luyện cho bọn tôi”.
Điểm này không có gì đáng trách.
“Cho nên các người muốn đánh nhau với tôi sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt lắc đầu: “Dù chúng tôi không biết rõ thực lực của anh mạnh đến thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn là mạnh hơn tôi một chút”.