Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 546



Chương 546

“Điều này thì anh yên tâm, gan chúng tôi có lớn đến đâu cũng không dám lừa gạt môn chủ Mãnh Hổ Môn”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tốt nhất là như vậy”.

Những chuyện xảy ra hôm nay đứng từ một góc độ nào đó, thì lại đúng với tâm nguyện của Tần Cao Văn.

Vừa rồi khi nhìn thấy đám đàn em của anh, Tần Cao Văn thể hiện rõ vẻ thất vọng.

Bảo anh huấn luyện một đám người như vậy thực sự là tốn thời gian của anh, nhưng đã có giao dịch với người khác thì không tiện thất hứa.

Ai ngờ sau đó Vương Diệu Hoa lại chủ động đưa ra yêu cầu, khiến anh không còn gì vui hơn, thế là dừng lại tất cả luôn và rời khỏi tổ chức Long Đằng.

Đương nhiên anh làm dứt khoát như vậy, là vẫn còn một lý do quan trọng khác.

Đó chính là Tần Cao Văn… bây giờ có hơi nhớ Vương Thuyền Quyên rồi.

Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ đầu tiên cũng là duy nhất trong đời Tần Cao Văn.

Trước đó anh chưa từng yêu ai, khoảng thời gian giữa hai người cho dù làm việc gì cũng chưa từng tách rời nhau lâu ngày, kiểu như vậy đúng là lần đầu tiên xuất hiện.

Cả tuần nay, tối nào Tần Cao Văn cũng mơ thấy Vương Thuyền Quyên.

Anh muốn nhanh chóng gặp cô.

Sắp về tới nơi, Tần Cao Văn quyết định vào trong cửa hàng cao cấp mua cho cô một món quà.

Vừa bước vào đến tòa nhà trung tâm thương mại, bảo vệ ở cửa liền chặn Tần Cao Văn lại.

“Anh làm gì ở đây?”.

Tên bảo vệ chống hai tay lên hông, nói với Tần Cao Văn bằng giọng bất cần: “Nếu anh muốn ứng tuyển thì đi chỗ khác, ở đây đủ nhân viên rồi”.

Khóe miệng Tần Cao Văn mấp máy.

“Tôi đến để mua đồ!”.

Tên bảo vệ cười khẩy nói: “Loại anh mà cũng đòi mua đồ?”.

Anh ta nhìn Tần Cao Văn từ đầu xuống chân, khuôn mặt mang thần sắc như đang hồi tưởng, rõ ràng anh ta không hề tin đối phương có đủ thực lực kinh tế, đồ ở đây thứ rẻ nhất cũng đã vài chục nghìn tệ rồi.

Trên người Tần Cao Văn mặc toàn bộ đều là hàng vỉa hè, cả quần và áo cộng lại cùng lắm là 200 tệ.

Kiểu người này thì tên bảo vệ gặp quá nhiều rồi, bọn họ căn bản không đủ năng lực mua sắm, nhưng thích đến đây để lượn lờ nhòm ngó.

Tốn cả thời gian và công sức của bọn họ.

“Tiểu Vương!”.

Lúc này có một người thanh niên mặc vest đi tới nói với bảo vệ: “Ăn nói kiểu gì thế? Trước đây chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Cho dù là loại khách hàng nào cũng phải đối xử thật tốt”.

“Giám đốc Trần, tôi xin lỗi”.

Tần Cao Văn nói: “Loại người như anh chắc cả đời này cũng chỉ có thể làm bảo vệ thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.