Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 558



Chương 558

Nếu anh ta không phải là người của Mãnh Hổ Môn thì hà tất phải như thế.

“Tôi là cao thủ của Huyền Vũ Môn”.

Tần Cao Văn khẽ tái mặt.

“Huyền Vũ Môn sao?”

Anh cảm thấy nực cười. Tưởng anh dễ bị lừa chắc.

“Não tôi không có bị úng”.

Tần Cao Văn ngồi xuống ghế sô pha.

Bạch Thiên Không cười nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật. Cậu Tần mà nghĩ kỹ lại thì sẽ rõ. Nếu như tôi là thuộc hạ của bọn họ, lại làm mất Hoa Sen Tử Vong thì giờ này tôi còn sống được hay không?”

Tần Cao Văn không nói gì.

Vừa rồi Bạch Thiên Không nói có lý.

Anh nói tiếp: “Nói cách khác anh chính là người của Huyền Vũ Môn được gài vào Mãnh Hổ Môn?”

Bạch Thiên Không ngồi xuống đối diện Tần Cao Văn: “Cậu Tần quả thông minh. Đúng vậy”.

“Vậy anh tới tìm tôi làm gì?”

Ba tổ chức thế giới ngầm của tỉnh Giang Bắc thì giờ Tần Cao Văn đều đã va chạm với Mãnh Hổ Môn và Long Đằng. Còn lại anh không có mối liên hệ nào với Huyền Vũ Môn.

Bạch Thiên Không nói: “Lần này Mãnh Hổ Môn thực sự ức hiếp người quá đáng. Để đối phó với cậu Tần mà đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tôi cảm thấy không phục”.

“Đừng lòng vòng!”

Bạch Thiên Không lại nói: “Cậu Tần là một nhân tài. Môn chủ Huyền Vũ Môn của chúng tôi luôn đánh giá cao cậu. Nếu giờ cậu đồng ý thì hoàn toàn có thể gia nhập Huyền Vũ Môn chúng tôi. Tới khi đó chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu cô Vương và con gái cô ấy”.

Gia nhập Huyền Vũ Môn sao?

Tần Cao Văn cười lạnh lùng.

“Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh sao?”

Anh không hề đưa ra câu trả lời mà chỉ hỏi ngược lại.

Bạch Thiên Không mở chiếc quạt trong tay với biểu cảm vô cùng tự tin.

Lúc này Tần Cao Văn đã không còn cứu viện, gia nhập Huyền Vũ Môn là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đầu óc anh bình thường thì chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị này.

“Tôi cảm thấy cậu Tần sẽ đồng ý”.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Anh nghĩ lầm rồi”.

Bạch Thiên Không khẽ tái mặt. Anh ta gập quạt lại.

“Cậu Tần, tình cảnh hiện tại của cậu như thế nào thì chắc cậu rõ hơn tôi. Giờ chúng tôi đồng ý giúp cậu, cơ hội không có nhiều đâu. Một khi bỏ qua thì không có nữa”.

Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Một mình tôi đủ để tiêu diệt Mãnh Hổ Môn rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.