Chương 561
Chủ tịch Vương trả lời: “Nghe nói môn chủ đã cho người bắt Vương Thuyền Quyên rồi!”
“Muốn tôi thả con gái của ông? Tôi nói ông biết, không thể”.
Môn chủ kiên quyết từ chối yêu cầu mà chủ tịch Vương đề ra.
Chủ tịch Vương vội vàng nói: “Môn chủ hiểu lầm rồi. Con bé đó sớm đã không phải là con gái của tôi nữa rồi. Tôi và nó đã không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện khác”.
Hai bên nhìn nhau. Môn chủ tỏ ra nghi ngờ.
Chủ tịch Vương định làm gì đây?
“Vậy ông nói xem!”
Chủ tịch Vương đưa cho môn chủ một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này có năm mươi triệu tệ, là chút thành ý nhỏ mọn của tôi”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn không hề nhận lấy.
“Ông nói điều kiện ra trước đi, để tôi cân nhắc xem có nhận số tiền này hay không”.
Chủ tịch Vương trả lời: “Môn chủ chỉ muốn lấy lại cuốn sách từ Tần Cao Văn, vậy thì có thể giao lại Tần Cao Văn cho tôi không?”
“Tại sao?”
Môn chủ nhìn chủ tịch Vương và hỏi với vẻ tò mò.
Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm, tức giận nói.
“Tôi rất hận Tần Cao Văn”.
Ông ta nghiến răng, gằn ra từng chữ: “Đến nằm mơ tôi cũng muốn băm xương nghiền thịt thằng đó ra”.
“Nhưng tôi không có bản lĩnh đến vậy. Mãnh Hổ Môn thì khác, chắc chắn nó sẽ bị mọi người đánh bại dễ dàng. Tôi chỉ hi vọng tới khi đó mọi người đừng giết thằng đó mà rút hết gân nó rồi giao cho tôi có được không?”
Môn chủ không hề trả lời.
Suy nghĩ một lúc, môn chủ Mãnh Hổ Môn đáp lại: “Yêu cầu của ông không phải là không thể đáp ứng, chỉ là tiền hơi ít”.
Chủ tịch Vương lấy ra một tấm thẻ khác.
“Tôi đồng ý tăng gấp đôi!”
Đối với chủ tịch Vương mà nói, chỉ cần đích thân ông ta có thể trả thù Tần Cao Văn để rửa hận thì dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền ông ta thấy cũng đáng.
“Được!”
Môn chủ hào sảng nhận lời yêu cầu của đối phương đề ra.
Rồi môn chủ đáp lại: “Sớm chuyển tiền tới tài khoản của tôi, rõ chưa?”
“Môn chủ yên tâm”.
Chủ tịch Vương tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.
“Con gái ông đang ở chỗ tôi, có muốn gặp cô ta không?”
Chủ tịch Vương lắc đầu: “Không cần đâu, con bé đó sớm đã cắt đứt quan hệ bố con với tôi rồi. Coi như tôi không có đứa con gái như nó”.
“Ông chắc chứ?”