Chương 567
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, cười nói: “Có thể đưa cái bình cho tôi được không?”
Dù vừa rồi thầy Triệu phủ định giá trị của chiếc bình thì Triệu Thiết Trụ vẫn cho rằng đây là một món đồ có giá trị. Đây không chỉ là vật tín ngưỡng của ông ta mà quan trọng hơn còn là bảo vật lưu truyền nhiều đời của nhà ông ta. Nên nó chứa đứng rất nhiều tình cảm của người đàn ông.
Ông ta cẩn thận nâng chiếc bình lên, đưa tới trước Tần Cao Văn: “Người anh em, phiền cậu rồi”.
“Không có gì”.
Đám đông đã chuẩn bị sẵn tinh thần hóng dram. Bọn họ đợi cho Tần Cao Văn bị mất mặt, tới khi đó bảo vệ sẽ ào ào lao vào và đuổi người thanh niên ăn mặc xuề xòa này ra ngoài.
Đối với trường hợp như thế này, chỉ có những người có trình độ mới được lên tiếng. Tần Cao Văn là cái thá gì mà dám làm loạn ở đây.
Choang!
Tần Cao Văn giơ bình hoa lên cao, sau đó đập mạnh xuống đất. Âm thanh vỡ vụn vang lên rõ ràng.
Cả hội trường im thin thít. Một lúc sau có tiếng bật cười điên cuồng vọng lại.
“Dù cậu ta không nghĩ ra cách thì cũng không tới mức hủy cái bình luôn như vậy chứ?”
“Đầu người này đúng là có vấn đề rồi”.
“Thật tội cho người nông dân kia, tự dưng gặp phải một kẻ thần kinh”.
…
Thầy Triệu nhìn Tần Cao Văn với vẻ giễu cợt. Trước khi màn cá cược giữa Tần Cao Văn và ông ta được đặt ra thì ông ta đã sớm đoán ra được kết cục rồi. Thế nhưng ông ta không ngờ vở kịch này lại tới mức như vậy.
Không thể chứng minh được cũng không sao, tại sao Tần Cao Văn lại đập vỡ cái bình?
Đối với người nông dân mà nói, đây chính là một sự tín ngưỡng của ông ta.
“Tên khốn này!”
Triệu Thiết Trụ lao về phía Tần Cao Văn, túm cổ áo anh, chửi rủa: “Cậu dám đập vỡ cái binh của tôi. Tôi đập chết cậu!”
Ông ta giơ nắm đấm lên định đập Tần Cao Văn nhưng anh đột nhiên lên tiếng: “Tôi không đập vỡ cái bình của ông thì làm sao chứng minh được nó có giá trị chứ?”
Câu nói khó hiểu này khiến người khác hoang mang. Chiếc bình còn nguyên vẹn còn được 200 tệ. Giờ trở thành mảnh vụn mà còn nói là có giá trị sao?
“Ý cậu là gì?”
Tần Cao Văn trả lời: “Bản thân chiếc bình này của ông không đáng một đồng”
Đám đông sững sờ.
Nếu anh biết cái bình không đáng một đồng thì tại sao vừa rồi trước mặt thầy Triệu còn nói nó có giá cao? Có phải là đầu có vấn đề không?
“Dù nó không có giá trị thì cậu cũng không nên đập vỡ nó như vậy”.
Người đàn ông trung niên rất căm hận Tần Cao Văn, hận hơn cả thầy Triệu.
Dù cái bình không có giá trị thì người đàn ông cũng vẫn cảm thấy có hi vọng. Thế nhưng giờ Tần Cao Văn đập vỡ nó, đến chút tín ngưỡng về tinh thần cũng không còn, giờ ông ta phải làm thế nào?
“Mở to mắt ra mà nhìn cho tôi”.
Tần Cao Văn chỉ tay vào những mảnh vỡ: “Ông nhìn xem phía dưới có cái gì?”