Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 57: 57: Kế Hoạch Lâu Dài




Chỉ biết rằng ông Hai rất có bản lĩnh, thuộc hạ rất đông.

Thời thanh niên ông ta rất thích đánh bài nhưng giờ đã cai rồi.
Dùng một câu để miêu tả ông Hai thì đó là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Bên trong biệt thự...
Trong căn phòng trống không chỉ có một ông già mặc trang phục đời Đường lúc này đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau ông ta chậm rãi từ trên giường bước xuống, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Người này có thân hình cao gầy, cao tầm một mét năm mươi, tóc trắng nhìn trông vô cùng già nua nhưng trên thực tế chỉ mới tầm bốn mươi lăm tuổi.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa vọng lại.
“Vào đi!”
Cánh cửa được mở ra, một thanh niên tuấn tú bước vào.

Người này cao tầm một mét tám, mặc âu phục, đeo kính đen.
“Thưa bố, kết quả trận quyết đấu đã có rồi!”
Người đàn ông ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà nóng, thản nhiên nói: “Nói đi?”
“Quả nhiên giống như những gì bố dự liệu, Mã Thiên Long không phải đối thủ của người đó, hơn nữa còn bị người đó đánh bại chỉ bằng một chiêu”.
“Bố biết rồi”.
Người này chính là ông Hai của thế giới ngầm Minh Châu.
Một lúc sau, con trai của ông Hai lại hỏi: “Thưa bố, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vương Bưu và Mã Thiên Long đều chết rồi, địa bàn của thế giới ngầm đang bị hổng một khoảng”.
“Con thấy sao?”

Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Con thấy có hai phương án”.
“Nói tiếp đi”.
Người thanh niên nói tiếp: “Phương án thứ nhất là cứ bỏ ngỏ hai địa bàn đó, chúng ta không cần quản, phương án thứ hai là rút ra một, hai người quản lý.

Đương nhiên những người này không được là người của chúng ta”.
“Con suy nghĩ càng lúc càng chu đáo rồi đấy”.
Đây cũng chính là suy nghĩ của ông Hai.
Nếu như ông Hai thật sự muốn thống trị toàn bộ thế giới ngầm thì sớm đã đạt được mục đích từ lâu rồi.
Nhưng ông ta không hề làm như vậy.
Nguyên do hết sức đơn giản, từ xưa tới nay thuyền to thì sóng lớn, đạo lý này chưa từng thay đổi.
Thế giới ngầm có vài thế lực lớn cũng như phe chính nghĩa có vài quan to, do hai bên có thể tương sinh tương khác mà cân bằng, và như vậy mới có thể hình thành lên sự ràng buộc.
Hai ba năm qua, ông Hai mặc dù có thể một tay che khắp thế giới ngầm nhưng đối với hai địa bàn kia ông ta cũng chưa từng đả động tới.
Mà để cho thế giới ngầm tiến sâu hơn vào giai đoạn ổn định.

Đây mới là điều nên làm.
Nếu như ông Hải thống trị toàn bộ thế giới ngầm, chiếm hữu toàn bộ thì ông ta sẽ hoàn toàn đứng ở vị trí đối lập với phe chính nghĩa.
Và như thế ông ta sẽ thật sự bị các thế lực bên trên nhằm vào và cuộc sống sẽ không còn dễ dàng nữa.
Ông Hai không muốn, cũng không có hứng thú.
“Thưa bố, vậy bố cảm thấy…người nào phù hợp?”
Ông Hai chậm rãi đứng dậy nhìn con trai mình: “Tiểu Hoa, có lẽ con có suy nghĩ của riêng mình phải không?”
“Có thì có ạ nhưng không biết có hợp với ý của bố không”.
“Bố chỉ là một ông già, thứ thích nhất là đánh bài, luyện Thái Cực, đối với những việc của môn phái thì con quản đi”.
Ông Hai vốn có hai người con, năm xưa bị bang Phủ Đầu giết chết mất một người.

Giờ chỉ còn lại một.

Chắc chắn là ông ta sẽ nỗ lực bồi dưỡng hắn.
Để hắn có được thực lực của riêng mình.
Đợi đến ngày ông Hai đã già cả thật sự thì thực lực của hắn cũng phải đủ mạnh, để tiếp quản được sự phản bội điên cuồng của những môn phái khác.
“Con biết rồi, thưa bố”.
Tiểu Hoa quay người rời khỏi phòng.
Sau khi ra bên ngoài, Tiểu Hoa lấy điện thoại ra gọi.

Một lúc sau, một tên mập thở hổn hển chạy tới.
Tên mập này đứng trước mặt Tiểu Hoa, không ngừng thở dốc: “Bang chủ, anh tìm tôi có việc gì không ạ?”
“Đưa giúp Tần Cao Văn một bức thư”.
Tên mập tái mặt, không ngờ ông Hai lại nhanh chóng gửi chiến thư cho Tần Cao Văn đến vậy.

“Tôi biết rồi”.
Nhìn bóng dáng tên mập dần biến mất, Tiểu Hoa khẽ nheo mắt lầm bầm: “Tần Cao Văn à Tần Cao Văn, hi vọng là anh biết điều, tốt nhất là đừng có làm chuyện gì hồ đồ, dù sao thì tôi cũng không muốn giết anh”.

Trời đất mịt mờ, thi thoảng lại có tiếng sét nổ rền, sấm chớp đùng đùng phá vỡ bầu không khí đang oi bức.
Trong phòng hai bố con đang ngồi với nhau, chẳng ai nói gì.

Sắc mặt họ trông vô cùng khó coi.
Đó chính là bố con của Dương Thiên Nguyên.
Chuyện xảy ra hồi ban ngày đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với bọn họ khiến cho hai bố con họ nhận ra sự đáng sợ của Tần Cao Văn khi anh chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được Mã Thiên Long.
Phải làm sao đây?
Lúc này Dương Hạo sợ lắm rồi.

Sớm biết vậy thì đã không dây vào?
“Con có cách gì không?”
Vẫn là Dương Thiên Nguyên lên tiếng trước
Dương Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, hay là chúng ta gọi cho người của Huyền Thiên Môn?”
Đây có thể coi là hạ hạ sách rồi.

Suy nghĩ của anh ta vốn là mượn Mã Thiên Long trừ khử Tần Cao Văn.
Nhưng giờ xem ra đành phải quay lại suy nghĩ ban đầu.
“Được”.
Dương Hạo lấy điện thoại ra gọi.

Một lúc sau, giọng một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia vọng lại: “Tìm tôi có việc gì không?"
“Tôi muốn hỏi một chút, thương lượng lần trước của chúng ta còn được tính không?”
“Đương nhiên còn rồi”.

Người đàn ông trả lời rất thoải mái.
Điều này khiến Dương Hạo thở phào, sau đó anh ta hỏi: “Giá cả vẫn như vậy chứ?”
“Giá tăng gấp đôi”.
Dương Hạo đứng bật dậy, cảm thấy kích động: “Ông nói gì, gấp đôi? Rõ ràng mới cách có hai ngày thôi mà, ông nói cũng vô lý quá!”
Vốn lần trước khi đưa ra yêu cầu, bọn họ bỏ ra mười lăm triệu tệ đã đủ đau tim rồi, lần này lại còn gấp đôi thì khác gì là rút gân, lột xương họ.
“Không đưa tiền cũng không sao, tôi tắt máy trước nhé”.
Ông ta hành động hết sức quả quyết, nói tắt là chuẩn bị tắt ngay.

Dương Hạo vội vàng lên tiếng: “Đừng tắt, tôi đồng ý yêu cầu của ông”.
“Được, lát nữa tôi tới”.
Anh ta ngồi xuống ghế, Dương Thiên Nguyên bèn hỏi: “Người đó nói sao?”
“Ông ta nói ông ta đồng ý với yêu cầu của chúng ta nhưng giá tăng gấp đôi”.
Nếu là trước đây thì có thể Dương Thiên Nguyên sẽ so đo, ông ta là người yêu tiền bạc nhưng tới lúc cấp bách như thế này rồi thì ông ta chẳng còn nghĩ được nhiều nữa.
Chẳng có gì quan trọng hơn con trai.
Bọn họ chỉ còn một cơ hội mà thôi.
Phái Huyền Thiên là tổ chức sát thủ hành động cực hiệu quả và vô cùng tàn nhẫn của Hoa Quốc, bất cứ ai trong tổ chức này được cử đi cũng không thành vấn đề.
Reng!
Chuông cửa vang lên.
Anh ta đứng dậy mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen xuất hiện trong tầm mắt.
Trên mặt kẻ này có một vết sẹo hiện rõ ở vùng mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.