Chương 612
Hai người bọn họ dường như đã đoán ra được điều gì đó.
“Ý mày là mày không phải đối thủ của Tần Cao Văn sao?”
Dù Trương Long không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật. Hắn lẳng lặng cúi đầu tỏ vẻ áy náy.
“Thực lực của kẻ đó rất mạnh. Đến một chiêu của hắn mà em cũng không đỡ được”.
Mã Bản Sơn dựa vào ghế, khẽ gõ lên bàn.
“Thú vị đấy”.
Tiếp đó hắn nói: “Chuyện này không liên quan gì tới mày. Đứng dậy đi”.
Trương Long thở phào, lau mồ hôi trán và đứng dậy.
Mã Bản Sơn nói với Trương Long: “Mày tới đây, tao còn có chuyện muốn nói với mày”.
Trương Long không có bất kỳ sự đề phòng nào đối với Mã Bản Sơn. Hắn bước tới, cúi mình và nói: “Là chuyện gì vậy thưa cậu chủ?”
“Tao không bao giờ nuôi đồ vô dụng cả”.
Phụt.
Một câu nói, Mã Bản Sơn dùng dao đâm thẳng vào ngực Trương Long.
Máu tươi bắn ra. Trương Long đổ rầm ra đất, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
“Anh trai, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”
Mã Bản Thiên nói: “Có gì phải sợ”.
“Để sư phụ của Trương Long ra tay đi”.
“Vâng!”
Mã Bản Sơn gật đầu.
…
Xung quanh nhuốm màu đen kịt.
Có một người đàn ông ngồi trong phòng. Người này mặc đồ trắng với đôi mắt đang nhắm lại.
“Ông Lưu, xin hỏi ông có trong phòng không?”
Ông ta mở mắt.
“Cửa không khóa. Vào đi!”
Một lúc sau hai anh em Mã Bản Sơn bước vào.
“Xin chào ông Lưu!”
Người đàn ông từ trên giường bước xuống, chắp tay sau lưng và hỏi với vẻ trịch thượng: “Mau nói đi, hai người tìm tôi có việc gì?”
“Là thế này ông Lưu. Chúng tôi hi vọng ông có thể giúp chúng tôi giáo huấn một người”.
Người đàn ông nói: “Các người chắc cũng biết rõ lâu rồi tôi không lộ mặt trong giang hồ. Các người gọi tôi xuất hiện như vậy có phải là sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới tôi không?”
“Ông đừng nói vậy ông Lưu”.
Mã Bản Sơn nói tiếp: “Chúng tôi có thù lao”.
Hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Trong này là chút tấm lòng chúng tôi chuẩn bị cho ông Lưu, hi vọng ông có thể nhận cho”.