Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 64: 64: Dắt Mũi




Tiếp đó hắn sượt tay qua mặt Đóa Đóa: “Một cô gái đáng yêu như thế này đến tôi còn không nỡ giết, nhưng cũng hết cách rồi, khi mà bạn đã nhận nhiệm vụ từ người khác”.
Đóa Đóa khóc mỗi lúc một dữ dội.
“Đừng…đừng giết tôi mà!”
Tên sát thủ nhéo mũi Đóa Đóa: “Cô gái nhỏ, không phải vừa rồi nói chú siêu nhân sẽ tới cứu sao? Vậy thì tại sao lại phải sợ nào?”
“Tôi xin ông, đừng làm hại tôi, cũng đừng làm hai chú siêu nhân, có được không?”
Tên sát thủ quay người chắp tay trước ngực.
Bốp!
Rồi hắn đột ngột xoay người lại giáng một cú tát lên mặt Đóa Đóa.

Khuôn mặt đáng yêu của cô bé hằn rõ năm ngón tay.
“Tiếp theo tao phải làm gì không cần một con nhóc như mày khua tay múa chân xen vào.

Tao muốn giết cả hai đứa, mày có thể làm được gì nào?”
Đóa Đóa siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Ông là kẻ xấu xa, sẽ có một ngày ông phải chịu báo ứng thôi”.
Tên sát thủ bật cười: “Chỉ có những kẻ yếu thì mới tin vào báo ứng nhân quả, kẻ mạnh là kẻ nắm quyền kiểm soát, kẻ yếu mới tin vào cái thứ vớ vẩn đó”.
Câu nói này khiến Đóa Đóa vô cùng sợ hãi và trở nên phản ứng dữ dội hơn.
Lẽ nào hôm nay cô bé và chú siêu nhân sẽ chết ở đây sao?
Giờ phải làm sao đây?
“Được rồi cô gái, mày ở tạm đây, tao ra ngoài đợi bố mày”.
Sát thủ Huyền Thiên tìm một nơi quan sát, lẳng lặng đợi anh với vũ khí trong tay.

Hắn đã lên đạn và lấy ra một cái kính viễn vọng.
Hắn sẽ không đấu trực diện với Tần Cao Văn.

Đương nhiên không phải là vì hắn sợ Tần Cao Văn quá mạnh.
Sát thủ của bang Huyền Thiên và bang Thiên Phạt có sự khác nhau về đặc tính khi hành động.
Phái Thiên Phạt thích sử dụng tốc độ và sức mạnh để chiến thắng còn phía Huyền Thiên thì thích dùng não.
Hay nói trắng ra là dùng mưu kế nham hiểm.
Bất kể đối tượng cần giết có thực lực mạnh như thế nào thì bọn chúng cũng sẽ dùng cách không bị tổn thất để đối phó.
Lần này Tần Cao Văn chết chắc rồi.
Hắn đã gài rất nhiều bom ở trong tòa nhà.
Chỉ cần Tần Cao Văn bước vào là sẽ dẫn nổ đám bom đó.
Tới khi đó hai bố con sẽ đều biến thành thịt bò bằm.
Chỉ nghĩ tới khoắc khắc phát nổ khiến tất cả bị hủy diệt thôi thì tên sát thủ đã cảm thấy kích thích rồi.
Hắn rất thích cảm giác này.
Sắp tới giờ.
Quả nhiên tiếng xe hơ đã vang lên bên tai.

Tên sát thủ biết Tần Cao Văn đã lái xe tới.
Hắn đeo thiết bị hỗ trợ tai nghe, tiếng khóc của Đóa Đoá từ trong tòa nhà không ngừng vọng tới.
“Chú siêu nhân mau cứu cháu!”
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.
Cửa xe mở ra, tên sát thủ cười lạnh lùng khi thấy Tần Cao Văn sắp lao vào tòa nhà.
Chỉ cần đợi anh đi vào là bom sẽ nổ.
Nhưng vừa tới cửa thì Tần Cao Văn đột nhiên dừng lại.
Sau đó anh quay người lên xe và lái đi.
Chuyện…chuyện gì vậy?
Tên sát thủ há mồm trợn mắt.
Tất cả đều đối lập hoàn toàn với những gì hắn tưởng tượng.
Sao sự việc lại thành ra thế này chứ?
Tần Cao Văn không phải là nên lao vào sao?
Nghe thấy tiếng gào khóc của con gái, dù có lý trí tới mức nào thì cũng phải phát điên lên mới đúng.
Rốt cuộc thì Tần Cao Văn đang nghĩ cái quái gì vậy!”
“Thú vị đấy!”
Sau đó hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Tần Cao Văn nhưng không ai nghe máy.
Gọi tới mấy lần cũng vậy.

Sự kiên nhẫn của tên sát thủ dần bị bào mòn.

Hắn bèn gửi đi một đoạn tin nhắn uy hiếp.
“Anh Tần, tôi cho anh thêm hai phút, nếu như anh còn không tới địa điểm đã hẹn thì tôi sẽ chặt một cánh tay của con gái anh đấy”
Sau đó tên sát thủ đợi Tần Cao Văn trả lời.
Hai phút đã trôi qua, Tần Cao Văn vẫn không có động tĩnh gì
Anh cũng không hề xuất hiện.

Tên sát thủ chau mày, lập tức rơi vào trầm tư.
Hắn luôn sử dụng thủ đoạn này để đối phó với những kẻ khác, trước giờ chừa bao giờ bị thất bại.
Đối phó với Tần Cao Văn đúng là lần đầu hắn gặp tình huống này.
Lẽ nào anh ta thật sự không quan tâm tới sự an nguy của con gái mình sao?
“Anh Tần, cơ hội vừa rồi tôi đưa ra giờ tôi sẽ hành động, chặt đứt một cánh tay của con gái anh”.
Hắn đứng dậy, đi về phía tòa nhà.

Nhưng vừa đi được hai bước thì tin nhắn điện thoại vang lên.
Là tin nhắn của Tần Cao Văn.
Nội dung anh trả lời vô cùng đơn giản, chỉ có hai từ.

Sau khi xem xong đến cả tên sát thủ cũng nghi ngờ cái gọi là nhân sinh.
"Tùy ý!"
Hắn co giật khóe miệng.
Không phải chứ?
Rõ ràng vừa rồi Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng sốt ruột, sao giờ lại cho hắn chặt tay con gái mình với biểu hiện vô cảm như vậy chứ?
Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Đột nhiên…
Tên sát thủ dường như nghĩ ra điều gì.
Hắn mặc kệ, cứ thế lao vào bên trong tòa nhà.
Vừa lao vào hắn đã phải há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt.
Hắn nuốt nước bọt ừng ực.
Sao có thể?
Trong tòa nhà trống không không một bóng người.

Chỉ còn lại chiếc ghế nơi Đóa Đóa từng ngồi, người thì không biết đã đi đâu.
Không thể nào?
Một lúc sau, điện thoại của hắn đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng nói của Tần Cao Văn.
“Quay đầu lại nhìn chỗ mình vừa đứng đi”.

Tên sát thủ qua người lại thì nhìn thấy địa điểm mình vừa đứng có một người.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Bên cạnh anh chính là cô con gái Đóa Đóa.
Cảnh tượng đó đủ để hắn nổi hết da gà, điều khiến hắn hãi hùng nhất chính là thứ mà Tần Cao Văn đang cầm trong tay.
Đó chính là chiếc điều khiển từ xa đang được đặt trong tay phải của anh.
Giờ Tần Cao Văn chỉ cần khẽ ấn là sẽ gây ra một vụ nổ khủng khiếp và hắn thì cũng toi đời.
Tên sát thủ thở dốc qua điện thoại: “Anh, anh đã làm kiểu gì vậy?”
“Chút trò vặt vãnh của anh mà cũng đòi đấu với tôi sao? Ngu lắm! Tôi sớm đã biết anh núp ở đâu rồi, chỉ cần biết rõ điều đó thì tôi có thể tránh được tầm nhìn của anh, vậy thôi”.
Hắn biết những gì Tần Cao Văn nói đều là sự thật.
Tần Cao Văn tiếp tục nói với tên sát thủ: “Chỉ cần thoát khỏi tầm nhìn thì mọi việc có thể hóa giải.

Tôi lẳng lặng đi vào trong tòa nhà từ đường nước, sau đó cứu con gái tôi”.
Tên sát thủ run lẩy bẩy.
Sao hắn có thể quên điều đó được chứ?
“Vậy anh có thể nói tại sao lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi không?"
Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Anh có biết trên đời này đau khổ nhất là điều gì không?”
Tên sát thủ không hề trả lời.
“Đó là khi anh cho người khác một chút hi vọng nhưng ngay sau đó lập tức đẩy người ta xuống vực thẳm.

Đó chính là điều thú vị nhất”
Ý của Tần Cao Văn là gì? Đương nhiên hắn hiểu, anh cho hắn cảm giác giả tưởng rằng hắn có thể giết chết được anh.
Sau đó trong nháy mắt đẩy hắn xuống vực..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.