Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 75: 75: Tay Trắng




Mã Linh Nhi bỗng thấy tay chân lạnh ngắt, cơ thể như bị rút cạn sinh lực y như sếp Hoàng khi mây mưa trước đó.

“Chồng nghe em nói…”
Lúc này Mã Linh Nhi thật sự hoảng loạn.

Dù việc kinh doanh hiện tại của Từ Hạo không bằng trước đây nhưng dân gian có câu kim cương thì vẫn luôn là kim cương.

Người thường vẫn không thể nào sánh được với ông ta.

Nếu Mã Linh Nhi mà ly hôn với Từ Hạo thì cô ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Nhìn thấy đối phương như vậy, Từ Hạo chỉ thấy ghê tởm.

Bốp!
Lại là một cú tát dành cho Mã Linh Nhi, hơn nữa còn cực kỳ mạnh, mạnh hơn cả cú tát trước đó của sếp Hoàng, Từ Hạo dồn hết sự tức giận phát tiết lên người Mã Linh Nhi.

“Đồ tiện nhân này, sao trước đây tôi không nhận ra cô là kẻ mặt dày như vậy chứ?”
Sếp Hoàng trước khi đến với Mã Linh Nhi thì đã kết hôn, hơn nữa còn có một trai một gái nhưng tình cảm vợ chồng cũng chẳng tốt đẹp gì.

Khi đó Mã Linh Nhi làm việc dưới trướng của sếp Hoàng, đối phương vừa tốt nghiệp đại học, vừa trẻ đẹp lại có cơ thể mê người, hơn nữa thi thoảng còn quyến rũ sếp.

Một người đàn ông đã tới tuổi trung niên như ông ta sớm đã chán ngấy với bà vợ cũ ở nhà nên đã ly hôn và ở cạnh Mã Linh Nhi.

Không ngờ Mã Linh Nhi mới kết hôn chưa được bao lâu đã làm ra chuyện như vậy.

Khiến Từ Hạo phải làm sao?
Mã Linh Nhi sợ hãi nói: “Anh Hạo nghe em nói, em thật sự biết sai rồi, sau này không còn dám nữa, có thể cho em cơ hội được không?”
Từ Hạo túm tóc Mã Linh Nhi, dí trán cô ta: “Cho cô thêm cơ hội à, cái đồ tiện nhân này, thế mà cũng thốt ra được”.

Chuyện ngoại tình một là không có lần nào hai là có vô số lần.

Nếu như lần này cho qua thì nhất định Mã Linh Nhi sẽ có những lần sau.


Tới khi đó người mà cô ta tìm có thể là sếp Trương, sếp Trần, vân vân và mây mây.

“Ngày mai chúng ta sẽ ly hôn”.

Mã Linh Nhi ôm lấy chân của Từ Hạo, quỳ xuống dập đầu bôm bốp trước mặt ông ta, phát ra âm thanh rõ ràng.

Đầu cô ta đã chảy máu.

Nhìn thấy hành động của Mã Linh Nhi nhưng Từ Hạo chẳng có phản ứng gì.

“Ông đây nói cho mà biết, giờ cô có dùng khổ nhục kế thì cũng vô ích mà thôi”.

Từ Hạo đá văng Mã Linh Nhi, quay người đi lên tầng.


Ngày hôm sau...!
Ánh nắng rực rỡ chiếu qau khung cửa sổ nhẹ nhàng rắc lên vai Vương Thuyền Quyên.

Tối qua sau khi Tần Cao Văn rời đi, những người trong phòng cũng không ai dám ra tay với Vương Thuyền Quyên nữa.

Bọn họ sợ rồi.

Ai cũng đã được cảm nhận sự lợi hại của Tần Cao Văn.

Đối phương không chỉ có thực lực mạnh mà mối quan hệ cũng rộng, đến cả nhà chức trách cũng không đủ khả năng đảm bảo sự an nguy cho bọn họ.

Nếu mà còn dám đắc tội với Vương Thuyền Quyên thì khác gì là tự tìm đường chết?
Đợi đến khi Vương Thuyền Quyên mở mắt thì phát hiện có một người phụ nữ mập ngồi bên cạnh.

“Đại ca chào buổi sáng”.

Giờ cô gái mập đã không còn vẻ tự đại ngông cuồng nữa mà tỏ ra vô cùng cung kính đối với Vương Thuyền Quyên.

Thấy bộ dạng của đối phương, Vương Thuyền Quyên nhất thời không quen.

Một lúc sau cô nói: “Cô đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi”.

Cô gái mập đứng dậy, bưng chậu nước tới trước mặt Vương Thuyền Quyên: “Đại ca, đây là nước rửa mặt chuẩn bị sẵn cho cô.

“Không cần đâu, tôi tự là là được”.

Cô gái mập lắc đầu nói: “Đại ca, tôi xin cô đừng như vậy, để tôi rửa mặt cho cô, ít nhiều cũng có thể chứng minh tôi có chút giá trị.

Nếu như cô không để tôi làm thì tôi sẽ xong đời mất”.

Khi nói những lời này, cô gái mập chỉ muốn khóc.

Vương Thuyền Quyên thở dài: “Được rồi, rửa thì rửa”.

Khi Vương Thuyền Quyên đang định đưa mặt ra thì cánh cửa cũng được mở.

Người canh cửa cao to vạm vỡ bèn lên tiếng: “Ai tên là Vương Thuyền Quyên?”
Thấy gọi tên mình, Vương Thuyền Quyên vội vàng đứng dậy và giơ tay: “Tôi ở đây”.

“Đi ra ngoài này với tôi”.

Vương Thuyền Quyên đi theo người kia.

Cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.


Cô gái không biết phải làm gì.

“Đồng chí, có thể nào nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Người kia không cả quay đầu lại, chỉ lên tiếng: “Giờ cô có thể đi được rồi”.

Vương Thuyền Quyên khẽ tái mặt, cô cảm thấy khá bất ngờ.

Dù sao cô cũng không làm gì, dù là điều tra lấy chứng cứ hay là hỏi cung thì cũng không làm gì.

Cứ vậy mà Vương Thuyền Quyên đã được thả ra rồi sao?
Thật không thể tin được.

Đây không phải giấc mơ đấy chứ?
“Đồng chí, anh nói thật chứ?”
Người kia vẫn không quay đầu lại: “Tôi không có tâm trạng đi nói đùa với cô.

Những gì tôi nói đều là thật, cô nên cảm ơn bản thân vì đã có người chồng tốt đi”.

Vương Thuyền Quyên nghe thấy vậy thì càng tò mò hơn.

Rốt cuộc Tần Cao Văn đã làm thế nào vậy?
Dù trước đó Vương Thuyền Quyên biết Tần Cao Văn có bản lĩnh và cũng có một nền tảng hùng hậu.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ lại hùng hậu tới mức này.

Vương Thuyền Quyên đi tới bên cửa, người kia bèn lên tiếng: “Cô và chồng có thể về rồi”.

“Cảm ơn đồng chí!”
Người kia không nói gì, chỉ đóng cửa lại.

Tần Cao Văn đứng gần đó, nở nụ cười và đợi Vương Thuyền Quyên.

Vương Thuyền Quyên chạy bước nhỏ đi tới.

Họ ôm nhau thật chặt.

Tần Cao Văn hôn lên trán của Vương Thuyền Quyên: “Thời gian gần đây đã để em phải chịu uất ức rồi.

Xin lỗi vợ”.

Vương Thuyền Quyên lắc đầu: “Không có gì ông xã”.


“Về nhà sẽ nấu đồ ăn ngon cho em nhé!”

Tối nay Tần Cao Văn xuống bếp.

Trước đây nhiệm vụ vào bếp là dành cho Vương Thuyền Quyên, đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Cao Văn bận rộn trong bếp.

Vương Thuyền Quyên hết sức kỳ vọng, không biết là tay nghề nấu bếp của Tần Cao Văn sẽ như thế nào?
Một lúc sau, đồ ăn đã được bày biện trên bàn.

Đóa Đóa ngồi trước bàn ăn, hít lấy hít để: “Mẹ ơi, con cảm giác món nào cũng ngon cả”.

“Vậy mẹ lấy thêm cho Đóa Đóa nhé”
Vương Thuyền Quyên gật đầu với con gái.

Cô cũng ăn một miếng.

Một lúc sau cô bỗng thất sắc vì chưa bao giờ được ăn đồ ăn nào ngon như vậy.

Sau đó cô ăn tới tấp, chỉ trong chốc lát đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.

Vương Thuyền Quyên sau đó ngả người ra ghế, ôm bụng với vẻ hài lòng.

“Em làm vậy có phải là không được nho nhã cho lắm không?”
Vương Thuyền Quyên bật cười.

Tần Cao Văn không nói gì, chỉ lên tiếng: “Nếu em thích ăn thì sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em”.

Dù sao thì tiền trong tài khoản của Tần Cao Văn cũng dùng không hết, cũng không cần phải đi làm.

Nấu hai bữa cơm cho vợ và con gái ăn cũng hết sức bình thường.

Đóa Đóa ngẩng đầu: “Chú siêu nhân, nếu bố của cháu được một nửa của chú thì tốt quá ạ”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.