Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 78: 78: Đuổi Tận Giết Tuyệt




“Vâng!”, thuộc hạ chắp hai tay trả lời.
“Sau này anh thật sự không đến phái Thiên Long nữa sao?”.
Một cô gái vẻ ngoài yêu kiều, dáng người thướt tha nằm trong lòng một người đàn ông cường tráng, ngẩng đầu lên hỏi với vẻ ngây thơ.
Người đàn ông đó từng là thành viên của phái Thiên Long, hơn nữa còn là nhân vật cấp bậc cốt cán, tên là Giang Sơn.
Giang Sơn ôm cô gái, hôn lên trán cô ta, nói: “Đương nhiên, sau này anh sẽ không đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.
Cô gái cảm thấy rất phấn khởi, hỏi: “Vậy anh không được lừa em, sau này chúng ta kết hôn sớm, sinh một đàn con được không?”.
“Mọi thứ đều nghe theo em”.
Rầm!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Sau đó, một cánh cửa bị đá ra, hai người lập tức quay sang tìm nơi phát ra âm thanh.
Một đám người hùng hổ bước vào, trong tay cầm vũ khí nóng, chĩa vào đầu Giang Sơn.
“Các người… các người muốn làm gì?”, Giang Sơn vội vàng bảo vệ cô gái đằng sau lưng mình.
“Mày từng là thành viên của phái Thiên Long phải không?”.
Dù chưa hỏi, nhưng chỉ nghe câu này thôi, Giang Sơn cũng có thể đoán được thân phận của bọn họ.
Tần Cao Văn sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn hung ác như vậy.

Chỉ cần không xúc phạm đến anh ta, anh ta sẽ không chủ động đến kiếm chuyện với người khác.
Giang Sơn thở dài, nói: “Nếu tôi đoán không sai, hẳn các anh là người của ông Hai đúng không?”.
“Mày nói không sai”.

Giang Sơn siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt nghe theo số mệnh.

Hắn biết bảy cao thủ dưới trướng ông Hai lợi hại đến thế nào, hắn chắc chắn không đánh lại bọn họ.
Giây lát sau, Giang Sơn nói: “Nếu lọt vào tay các người, tôi chắc chắn không còn mạng.

Tôi cũng không định kháng cự, nhưng các người có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”.
“Nói!”.
Giang Sơn quay sang nhìn cô gái đang nằm trên giường, nói: “Có thể tha cho vợ tôi không?”.
Lúc nhìn cô gái đó, ánh mắt của Giang Sơn vô cùng dịu dàng.
Kẻ cầm đầu trong bảy cao thủ đứng ra nói: “Không thành vấn đề, tao có thể đồng ý với yêu cầu của mày”.
“Các người không được nuốt lời!”.
Kẻ cầm đầu vỗ vào ngực mình, nói: “Mày yên tâm, lời nói của tao chắc chắn đáng tin”.
“Được!”.
Cô gái nằm trên giường nhìn thấy cảnh này, vội vàng vén chăn lên, không quan tâm cơ thể mình trần trụi trước đám đông.
Cô ta ôm chặt lấy Giang Sơn, nói: “Anh định làm gì? Anh đã hứa với em sẽ kết hôn với em, anh không được chết, anh không được chết!”.
Giang Sơn quay người nhìn lướt qua cô gái, nói: “Xin lỗi, anh lại lừa em rồi”.
Sau đó, hắn rút một con dao găm từ dưới đất lên, đâm thẳng vào ngực mình.
Máu tươi nóng hổi bắn ra tung tóe, Giang Sơn đã chết.
Cô gái ôm thi thể của Giang Sơn thật chặt, nước mắt rơi như mưa, vô cùng đau khổ.
Kẻ cầm đầu quan sát cô gái, trên mặt lộ ra vẻ tà dâm, nói: “Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông trên đời nhiều như vậy, hắn chết rồi thì mấy anh em chúng tôi cũng có thể ở với cô em mà”.
Nói xong, kẻ cầm đầu cởi áo ra, để lộ thân thể cường tráng.
Cô gái co rụt người lại không ngừng lùi về sau, nhặt con dao găm dưới đất lên, vô cùng hoảng sợ nói: “Các… các người không được qua đây”.
“Cô em yên tâm đi, bọn anh chắc chắn sẽ làm em cảm thấy ngất ngây”.
Cô gái vung vẩy con dao găm trong tay, quát lên: “Nếu các người qua đây, tôi sẽ chết trước mặt các người”.
Vẻ mặt của kẻ cầm đầu bỗng lạnh đi ngay lập tức: “Chết trước mặt bọn tao? Được, cô có bản lĩnh thì chết đi xem nào”.
Ánh mắt cô gái dừng lại trên người Giang Sơn, vô cùng dịu dàng: “Em sẽ xuống dưới đó cùng anh!”.
Nói xong, cô gái đưa dao găm cắt ngang cổ mình.
Máu tươi chảy ra, cô gái cũng không còn hơi thở.
Kẻ cầm đầu nhổ nước bọt lên mặt đất, bất mãn nói: “Đúng là xúi quẩy, các anh em, chúng ta đi thôi”.
Bọn họ xoay người rời khỏi phòng, vừa đi được hai bước thì dừng lại.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tần Cao Văn.

Lần trước, lúc ông Hai đi đàm phán với Tần Cao Văn đã dẫn theo mấy người bọn họ.
“Đây không phải là anh Tần sao? Sao anh cũng ở đây?”.
Tần Cao Văn thở dài nói: “Có phải mấy người vừa giết người hay không?”.
“Không sai, lẽ nào đây là địa bàn của anh?”.
Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Chúc mừng các anh đáp đúng rồi, toàn bộ thế giới ngầm đều là địa bàn của tôi”.
Mấy người họ đều bật cười lạnh lùng, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không để Tần Cao Văn vào mắt.
Theo bọn họ nghĩ, lần trước anh có thể đánh bại Mã Thiên Long cũng chỉ là chút kỹ xảo nhỏ mà thôi.
Trong số thuộc hạ dưới quyền ông Hai, Mã Thiên Long chẳng tính là gì.
Kẻ cầm đầu khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, tao hi vọng mày biết điều một chút, mau cút đi cho tao, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách sáo”.
“Anh định ra tay với tôi?”, Tần Cao Văn khẽ nhíu mày, hỏi.
Kẻ cầm đầu mắng chửi: “Tao cho mày ba giây, nếu mày còn không cút, hôm nay bọn tao sẽ thay ông Hai xử lý mày!”.
Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ, không có dấu hiệu di chuyển.
“Ba!”, kẻ cầm đầu đã bắt đầu đếm ngược.
Tần Cao Văn vẫn không nhúc nhích.
“Hai!”.
Tất cả anh em phía sau gã đã tiến vào trạng thái chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn.
“Một!”.
Gã vừa đếm xong, bảy cao thủ đồng thời chuẩn bị dùng vũ khí nóng bắn anh.
Rầm rầm rầm!
Đó không phải là tiếng súng, mà là tiếng cơ thể bọn họ đập vào tường vang lên.
Tốc độ của Tần Cao Văn nhanh hơn bất kỳ cao thủ nào khác, bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bay ra ngoài.
Người thì tông vào bức tường bên cạnh, người thì va vào hành lang, thậm chí là bay lên nóc nhà.
Ai nấy đều dùng tay ôm bụng.
Qua vài phút sau, kẻ cầm đầu mới gian nan đứng dậy.


Gã nhìn Tần Cao Văn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Vì sao tốc độ của anh ta lại nhanh như vậy?
“Mày…”, kẻ cầm đầu nhìn Tần Cao Văn, thở dốc không ngừng, hỏi: “Sao mày làm được?”.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Các người khiến tôi quá thất vọng.

Lẽ nào thuộc hạ của ông Hai chỉ có mấy kẻ như các anh? Chẳng trách ông ta mãi không thể xưng bá thế giới ngầm”.
“Mày dám sỉ nhục ông Hai!”.
Bốp!
Tần Cao Văn tát thẳng vào mặt gã.
“Mong anh chú ý thái độ nói chuyện với tôi”.
Kẻ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tần Cao Văn, hôm nay tốt nhất mày xin lỗi tao đi, nếu không, đợi bọn tao trở về là mày chết chắc”.
Tần Cao Văn cười lạnh lùng nói: “Hôm nay, mỗi người các anh để lại một cánh tay cho tôi, nếu không, ai cũng đừng hòng đi”.
“Mày… mày có ý gì?”, kẻ cầm đầu dường như ý thức được điều gì, hơi cảm thấy sợ hãi.
“Đây là địa bàn của tôi, giết người ở địa bàn của tôi mà chưa được tôi cho phép, các anh còn muốn toàn vẹn rút lui sao?”, ánh mắt của Tần Cao Văn vô cùng lạnh lùng.
“Mày…”.
Rắc!
Gã chưa kịp nói xong, Tần Cao Văn đã ra tay, bẻ gãy cánh tay của gã..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.