Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 79: 79: Ơn Cứu Mạng




Mạnh.
Vô cùng mạnh.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà Tần Cao Vân để lại cho kẻ cầm đầu nhóm cao thủ, đồng thời cũng là ấn tượng duy nhất.
Kẻ cầm đầu đứng dậy, dùng tay ôm chỗ gãy, cắn răng nói: “Mày có biết bây giờ mày đã trở mặt hoàn toàn với ông Hai rồi không?”.
“Phải thì đã sao?”, Tần Cao Văn không hề để tâm đến ông Hai.
Những kẻ sừng sỏ ở địa phương này, anh chỉ dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng đè chết.
Mặc kệ thực lực người đó mạnh thế nào, đứng trước Tần Cao Văn cũng không có tư cách xưng là ông.
Một lão già cậy già lên mặt như ông ta, được vài người nể mặt rồi tự cho rằng mình lợi hại lắm, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Kẻ cầm đầu hung hăng nói: “Tần Cao Văn, tao thừa nhận mày rất có thiên phú, gan cũng rất lớn, nhưng mày ngông cuồng như vậy, sớm muộn cũng sẽ nếm mùi thua thiệt”.
Bốp!
Lại một cái tát nữa giáng xuống, kẻ cầm đầu bị đánh đến mức choáng váng đầu óc.
Sức mạnh và tốc độ ra tay của Tần Cao Văn có thể gọi là đỉnh cao, tuyệt, mỗi lần gã muốn tránh đều không tránh kịp.
Tần Cao Văn thật sự quá nhanh!
Chốc lát sau, Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi không cần anh ở đó dạy tôi làm người”.
Kẻ cầm đầu bị đánh sưng vù mặt, chửi mắng: “Mày đợi đấy cho tao Tần Cao Văn, rồi sẽ có ngày tao trả lại mày gấp đôi nỗi nhục nhã ngày hôm nay”.
“Tôi đợi anh”.
Sau đó, Tần Cao Văn nghiêm mặt quát: “Giờ thì lăn ra ngoài hết cho tôi”.

Kẻ cầm đầu liếc nhìn anh em sau lưng mình, nói: “Các anh em, chúng ta đi”.
Bọn họ đều không phải đối thủ của Tần Cao Văn, tiếp tục ở lại đây cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Vừa đi được hai bước, giọng nói của Tần Cao Văn lại vang lên bên tai bọn họ: “Lời tôi vừa nói các người nghe không hiểu à, tôi bảo các người lăn ra ngoài, không bảo các người đi ra ngoài”.
“Mày thật sự muốn sỉ nhục bọn tao như thế sao?”.
Tần Cao Văn nắm tay lại, nói: “Xem ra vừa nãy các người vẫn chưa thấy được uy lực nắm đấm của tôi”.
Chỉ một câu nói đã khiến mấy người họ không rét mà run.

Vừa rồi biểu hiện bá đạo của Tần Cao Văn đều lọt vào mắt bọn họ, còn ai dám đắc tội với anh?
“Các anh em, hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”, kẻ cầm đầu là người khá thông minh, không muốn chọc giận Tần Cao Văn thêm nữa, cuộn mình trên đất lăn đi.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Tần Cao Văn mở cửa phòng vào trong xem, Giang Sơn đang nằm trên mặt đất.
Anh ngồi xổm xuống nhìn thấy khóe mắt hắn còn vương nước mắt, trông giống như hắn vẫn chưa chết.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng Giang Sơn cũng tỉnh lại, mở mắt ra lần nữa, ánh sáng ngoài cửa sổ hơi chói mắt.
Giang Sơn chống người chậm rãi ngồi dậy trên giường, không kìm được ho khan.
Đây là…
Giang Sơn quan sát hoàn cảnh xung quanh, lộ vẻ tò mò.
Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đây là nơi nào.
Hắn nhớ rõ ràng lúc trước mình và bạn gái mình gần gũi nhau xong, mấy cao thủ dưới trướng ông Hai đến định lấy mạng hắn.
Lúc đó, hắn giả vờ tự sát, đâm dao vào tim mình, nhưng thật ra hắn vẫn chưa chết.
Bởi vì hắn khác với người bình thường, tim nằm ở bên phải, có thể giả vờ tự sát.
Trước khi tự sát, hắn còn đưa ra yêu cầu bảy cao thủ tha cho bạn gái mình.

Nhưng cuối cùng, đám người không bằng súc sinh ấy vẫn làm chuyện trái với đạo trời.
Bạn gái hắn vì không để mình bị vấy bẩn, trong thời khắc quan trọng đã lựa chọn tự sát.
Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Giang Sơn vẫn đau khổ không thôi, nước mắt như mưa.
Hắn vô cùng đau đớn.
“Không ngờ anh lại tỉnh dậy nhanh như vậy”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Sơn ngẩng đầu nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.
Đó lại là Tần Cao Văn.
Giang Sơn không tin nổi hỏi: “Lúc trước là anh cứu tôi sao?”.
“Không sai”, Tần Cao Văn đáp một cách rất sảng khoái.
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Giang Sơn, nói: “Không lẽ anh định báo đáp ơn cứu mạng của tôi?”.

Bây giờ, Giang Sơn vẫn có chút địch ý với Tần Cao Văn, nhưng không quá mãnh liệt.

Dù sao anh cũng đã gián tiếp hại chết Mã Thiên Long.
“Báo đáp anh?”, Giang Sơn cười nhạt, nói: “Lúc trước, nếu không phải vì lời nói của anh thì đại ca của chúng tôi đã không chết”.
“Anh có biết vì sao tôi cứu anh không?”, Tần Cao Văn cầm tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm.
Giang Sơn nhíu mày, chốc lát sau mới nói: “Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”.
“Là vì đại ca của các anh”.
Tần Cao Văn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biểu hiện gì mà nói: “Đại ca các anh là người khiến tôi tán thưởng, anh ta là một người dũng cảm thật sự.

Mặc dù tôi và anh ta là kẻ địch, nhưng cốt khí kiên cường của anh ta khiến tôi tán thưởng”.
Lúc đó, Tần Cao Văn từng nghĩ sẽ để đại ca bọn họ đi theo anh, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì vẫn từ bỏ ý định này.
Đối với người kiêu ngạo như hắn thì những lời này chẳng khác nào một loại sỉ nhục.
Anh lại nói với Giang Sơn: “Đại ca các anh là một người kiêu ngạo, các anh là đàn em của anh ta, chắc chắn cũng không thua kém”.
“Anh không nên cứu tôi!”, Giang Sơn đang im lặng cúi đầu, bỗng nhiên giọng nói trở nên buồn bã.
Tần Cao Văn hiểu được hắn nói vậy là có ý gì.
“Đừng để tôi xem thường anh, đừng làm kẻ hèn nhát”.
Tần Cao Văn vỗ vai hắn, nói: “Anh và bạn gái của anh đều không tồi, đừng để tôi nhìn lầm người”.
Giang Sơn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có chắc chắn sẽ thắng được ông Hai không?”.
“Tôi nói tôi giết chết ông ta dễ hơn giết chết một con kiến, anh có tin không?”.
Nếu là Giang Sơn của trước kia thì chắc chắn sẽ không tin lời nói này, dù sao ông Hai cũng có sức ảnh hưởng rất lớn ở khu vực Minh Châu.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cách nghĩ của hắn đã thay đổi.
Giang Sơn biết Tần Cao Văn không phải người ăn nói ba hoa.


Lời anh nói có tám chín phần là thật.
Khi xưa, trước lúc Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long, hầu như ai cũng cảm thấy anh chắc chắn sẽ thua, nhưng kết quả thực tế ra sao?
Giang Sơn vén chăn ra, quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn, vừa khóc vừa nói: “Ân nhân, xin anh hãy giúp đỡ tôi”.
Tần Cao Văn cứ vậy nhìn hắn, hỏi: “Giúp đỡ, giúp đỡ việc gì?”.
“Giúp tôi giết ông Hai”.
Tần Cao Văn thở dài đáp: “Anh vẫn khiến tôi quá thất vọng, sớm biết như vậy, lúc đó tôi không nên cứu anh”.
Hắn không hiểu vì sao Tần Cao Văn lại nói vậy.

Lẽ nào câu nói vừa rồi của mình có vấn đề gì sao?
Sau đó, hắn nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, tôi không hiểu”.
“Muốn báo thù thì nên tự mình đi báo thù, chuyện này sao có thể để người khác làm thay?”.
Giang Sơn ngừng lại trong chốc lát rồi nói: “Đương nhiên tôi hiểu đạo lý này, tôi cũng muốn trả thù cho bạn gái tôi, nhưng tôi không đủ năng lực”.
Lúc nói câu này, giọng nói của Giang Sơn chứa đầy sự chua xót và đau khổ.
Tần Cao Văn ngồi ở bên ghế nói: “Bây giờ anh không đủ năng lực, nhưng không có nghĩa sau này anh cũng không đủ năng lực”.
“Anh nói vậy là sao?”, Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt đầy hiếu kỳ, lại mơ hồ có chút mong đợi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.