Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 81: 81: Cố Tình Làm Khó




“Đừng phụ lòng mong chờ của tôi, ông Cao”.

Ông Cao cười đáp lại: “Ông Hai, tôi làm dưới chướng anh bao nhiêu năm rồi, tôi là người như thế nào chẳng nhẽ anh còn không yên tâm sao?”.

“Ừ”.

Bên kia cúp máy.

Ting!
Chuông cửa vang lên, ông Cao nói: “Cửa bên ngoài không đóng, cứ vào đi”.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt mang nụ cười ngọt ngào bước vào.

Từ lâu đã biết Vương Thuyền Quyên là người đẹp số một ở Minh Châu, nhưng ông Cao chưa từng gặp trước đó.

Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là danh bất hư truyền.

Ông Cao một lúc sau mới nói: “Cô đến đây làm gì?”.

“Tôi đến làm giấy phép kinh doanh”.

Ông Cao ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực nói: “Chỗ chúng tôi không làm giấy phép kinh doanh, mau cút ra ngoài”.

Thái độ ông ta nói vô cùng tồi tệ.

Vương Thuyền Quyên hỏi với vẻ thắc mắc: “Vì sao vậy? Chỗ các anh chẳng phải là nơi làm giấy phép kinh doanh sao?”.

“Không có vì sao cả, cô không hiểu ý tôi là bảo cô mau cút ra ngoài à, tai cô điếc rồi sao?”.

Ông ta đập bàn đứng lên, dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Vương Thuyền Quyên quát.

Cơ thể Vương Thuyền Quyên hơi run, cảm thấy có hơi ấm ức, bản thân hình như không làm gì có lỗi với ông ta cả.

Ông Cao có chuyện gì thế nhỉ?
“Vì… vì sao?”.

Vương Thuyền Quyên nhìn ông Cao rồi lắp bắp nói.


“Tôi không muốn làm giấy phép kinh doanh cho cô đấy, còn có vấn đề gì không? Nếu cô bây giờ không cút đi, tôi sẽ cho bảo vệ vào đuổi cô ra”.

Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất mạnh, có thể nhẹ nhàng giết chết Mã Thiên Long, nhưng đối phương đánh giỏi thì đã sao chứ?
Lẽ nào còn dám gây chuyện ở nơi làm giấy tờ sao?
Bọn họ là người của chính phủ đấy.

“Ông đây có thể làm giấy tờ cho bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng không muốn làm cho cô, vì tôi ghét cô, nhìn cô là tôi đã thấy buồn nôn”.

Vương Thuyền Quyên tái mặt.

“Tôi…”.

“Tao bảo mày cút đi!”.

Ông Cao lại hét lên.

Vương Thuyền Quyên quay người đi, khi chạy ra khỏi phòng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô không thể hiểu nổi, hôm nay rốt cuộc đã làm sai chỗ nào.

Ông Cao vì sao lại vô duyên vô cớ nhắm vào cô như vậy?
Thấy Vương Thuyền Quyên từ trên tầng đi xuống, Tần Cao Văn cảm thấy có hơi ngạc nhiên, cô vừa mới lên mấy phút trước, lẽ nào giấy tờ đã làm xong rồi sao?
Vương Thuyền Quyên mở cửa xe ra, ngồi bên cạnh Tần Cao Văn, bộ dạng khóc sướt mướt khiến Tần Cao Văn cảm thấy thương xót.

“Vợ, em sao thế?”.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên mới ổn định lại tâm trạng, kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho Tần Cao Văn nghe.

Trước đây Vương Thuyền Quyên không thích khóc lóc, nhưng sau khi Tần Cao Văn trở về, cô không còn muốn giả vờ kiên cường nữa, toàn bộ những yếu đuối đều từ từ thể hiện hết ra trước mặt đối phương.

Nghe xong, mặt Tần Cao Văn trở nên lạnh lùng.

“Ông ta nói như vậy thật sao?”.

Vương Thuyền Quyên gật đầu.

“Em cũng không biết đã làm gì sai với ông ta”.

Tần Cao Văn khẽ nói: “Em đừng lo, vợ ạ, hôm nay anh nhất định sẽ giúp em lấy được giấy phép kinh doanh”.

Nói xong, anh liền mở cưa xe, đi lên trên tầng.

Vương Thuyền Quyên nghe thấy vậy có hơi lo lắng, sợ Tần Cao Văn lại gây ra chuyện gì.

Nếu hôm nay Tần Cao Văn ở đây đánh nhau với ông Cao, thì có nghĩa là làm trái lời với cấp trên, đến lúc đó chắc chắn sẽ không được bỏ qua.

“Anh muốn làm gì thế?”.

Vương Thuyền Quyên vội vàng chạy đến nói với Tần Cao Văn.

“Em đừng lo, toàn bộ mọi việc anh sẽ giữ mức độ”.

Tần Cao Văn quay đầu mỉm cười.

Sau đó anh lại đi tiếp lên trên tầng, Vương Thuyền Quyên cũng không đuổi theo nữa.

Cô rất có niềm tin về Tần Cao Văn.

Những chuyện mà đối phương đã nói thì đa phần đều có thể làm được.

Bụp!
Tần Cao Văn đá cánh cửa mở toang, ông Cao đang nằm trên ghế ngủ gật, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc.

Thấy Tần Cao Văn đứng ở đó, sắc mặc ông Cao lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì?”.

“Vì sao không làm giấy phép kinh doanh cho chúng tôi?”.


Ông Cao ngồi dựa vào ghế, thể hiện vẻ đắc ý nói: “Đây là do ông Hai dặn”.

“Ông có quan hệ với người của thế giới ngầm?”.

Ông Cao dửng dưng trả lời: “Đúng thế, tôi đúng là có quan hệ với họ, cậu làm được gì tôi nào, có giỏi thì đánh tôi đi, tôi nói với cậu, nếu cậu dám ở đây đánh tôi, cậu có mười cái mạng cũng không đủ để chết đâu”.

Đây là đang uy hiếp anh.

“Ông tưởng tôi không dám đánh ông chứ gì?”.

Ông Cao dùng giọng nói cao ngạo nói: “Có giỏi thì đánh tôi thử xem?”.

Bốp!
Tần Cao Văn tát luôn một phát lên mặt ông Cao.

Anh không hề nương tay, cái tát này rất mạnh, tát cho ông Cao bay ra khỏi ghế.

Bụp!
Sau đó đập mạnh vào bước tường bên cạnh.

Ông Cao dùng tay ôm mặt, cả người bị đánh cho ê ẩm, ông ta nhìn Tần Cao Văn với khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Người này thế mà dám đánh ông ta.

Ông ta là người của chính phủ, hơn nữa còn có quan hệ với ông Hai.

Người bình thường gặp ông ta nếu không lùi ba bước chào thì chi ít cũng phải thể hiện cung kính.

Kiểu người như Tần Cao Văn, ông ta lần đầu tiên thấy.

“Cậu… cậu không sợ tôi?”.

Tần Cao Văn không muốn nghe ông ta lắm lời, đi thẳng đến trước mặt ông Cao, dùng tay túm lấy cổ áo ông ta.

“Hôm nay ông không muốn làm cũng phải làm!”.

“Tôi…”.

Bốp bốp!
Lại hai cái tát tiếp theo.

“Thằng khốn này…”.

Bụp!
Tần Cao Văn đấm thẳng vào ngực ông ta.

Ông ta lập tức bay về phía sau, đập tiếp vào tường.


Ánh mắt nhìn Tần Cao Văn của ông ta tràn đầy sợ hãi.

Những kiêu ngạo trước đó đã không còn nữa.

Sự việc sao có thể như thế này chứ?
Tần Cao Văn đi từ từ lại gần ông ta, dùng tay bóp cổ ông ta nói: “Ông có tư cách gì ra oai trước mặt tôi, hôm nay rốt cuộc ông có làm hay không?”.

Ông Cao lắp bắp nói: “Vừa nãy tôi nói với cậu rồi, tôi là người của chính phủ, cậu đánh tôi lẽ nào không sợ bọn họ truy cứu trách nhiệm của cậu sao?”.

“Ông nghĩ tôi sẽ sợ chắc?”.

Thần sắc của ông Cao đột nhiên lạnh lùng, ông ta nghiến răng chửi: “Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên, chờ họ đến thì cậu chết chắc”.

“Vậy sao?”.

Tần Cao Văn buông ông Cao ra, ngồi lên ghế bên cạnh nói: “Sếp của các người chắc là Trương Thiên Minh đúng không?”.

Sắc mặt ông ta hơi biến đổi.

“Cậu… sao cậu biết?”.

Trước đây khi Trương Thiên Minh nghèo khó, nếu không phải Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ, e rằng ông ấy đã chết rồi.

Từ đó về sau, Trương Thiên Minh luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp Tần Cao Văn.

Nếu lát nữa ông ấy tới đây thật, đến lúc đó người bị thiệt chắc chắn không phải anh.

Tần Cao Văn ngồi trên ghế, ung dung nói: “Ông hoàn toàn có thể thử, Trương Thiên Minh rốt cuộc có đến giúp ông hay không”.

“Chờ sếp của tôi đến, nhất định sẽ rút gân lột da cậu”.

Tần Cao Văn nói với vẻ không quan tâm: “Loại hèn nhát như Trương Thiên Minh, anh ấy vẫn chưa có cái gan đó đâu”.

“Được, đây là cậu nói đấy nhé!”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.