Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 82: 82: Ơn Cứu Mạng




Trương Thiên Minh lúc này đang ở trong phòng giải quyết công vụ.

Ông ấy là một người thiết diện vô tư, không cần biết gặp phải chuyện gì đều sẽ giải quyết công bằng.

Nhưng cũng chính vì tính cách cứng ngắc này, khiến Trương Thiên Minh đi trên con đường này không hề thuận lợi, cho dù năng lực làm việc của ông ấy rất giỏi, nhưng vẫn không được cấp trên tán thưởng.

Vì ông ấy không biết nịnh nọt.

Trương Thiên Minh dùng tay day trán, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Cầm điện thoại nhìn, phía bên kia chuyền đến tiếng kêu khóc của ông Cao.

“Sếp, anh đang ở đâu thế?”.

Trương Thiên Minh nghe ra giọng khác lạ của ông Cao, liền tò mò hỏi: “Tôi đang ở phòng làm việc, đã xảy ra chuyện gì thế?”.

“Tôi xin anh, anh mau đến đây đi!”.

Thấy đối phương thể hiện quá gấp gáp, Trương Thiên Minh càng tò mò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ từ từ nói”.

“Có người đến công ty chúng ta làm giấy phép kinh doanh, tôi không cho cậu ta làm, kết quả cậu ta ra tay đánh tôi”.

Bụp!
Trương Thiên Minh đập bàn, tức giận nói: “Lại có chuyện đó sao?”.

“Đúng thế, thưa sếp”.

Ánh mắt ông ấy lạnh lùng nói: “Anh bảo cậu ta cứ chờ đấy, lát nữa tôi sẽ cho người qua xử cậu ta”.

Nghe thấy vậy, ông Cao mới thở phào.

“Vâng, thưa sếp”.

Cúp điện thoại xong, khuôn mặt ông Cao lộ vẻ đắc ý, nói với Tần Cao Văn: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa sếp chúng tôi đến thì cậu chết chắc rồi”.


Tần Cao Văn ngồi ở đó, dửng dưng nói: “Rốt cuộc ai chịu thiệt còn chưa biết đâu”.

“Lẽ nào sếp của chúng tôi lại sẽ ra tay với tôi chắc?”.

Tần Cao Văn hỏi: “Nếu Trương Thiên Minh biết ông câu kết với người của thế giới ngầm, hơn nữa còn vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, ông nghĩ xem dựa vào tính cách của anh ấy, liệu có tha cho ông không?”.

Trước đây số người mà Tần Cao Văn giúp cũng không phải số ít, lý do có thể nhớ được Trương Thiên Minh đa phần là vì tính cách thiết diện vô tư của ông ấy.

Ông ấy là một người vừa cứng đầu cố chấp, lại là một người kiên định đến khác thường.

Cho dù có là việc gì đi nữa đều sẽ giải quyết công bằng.

“Tôi nói cho cậu biết, ông ấy sẽ không bao giờ biết được đâu, người phải chết chỉ có thể là cậu”.

Ông ta nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt thoáng mang vẻ oán hận.

Ông Hai đã nói rồi, chỉ cần không để cho đối phương lấy được giấy phép kinh doanh, đến lúc đó sẽ cho ông ta hai triệu tệ.

Đối với người mỗi tháng lương chỉ nhận ba bốn nghìn tệ mà nói, đây là một con số trên trời.

Ông ta chắc chắn sẽ nắm giữ cơ hội này.

“Rốt cuộc là ai!”.

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.

Sau đó là một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mặt ông Cao.

Chính là Trương Thiên Minh.

Nhìn thấy sếp vào, ông Cao vội vàng đi lên phía trước cung kính nói: “Sếp, cuối cùng anh cũng đến”.

Nhìn thấy Tần Cao Văn ngồi cách đó không xa, Trương Thiên Minh hơi nhíu mày, cảm thấy anh có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Nhưng nhất thời lại không nhớ ra được anh rốt cuộc là ai.

Chắp hai tay về phía sau, Trương Thiên Minh chậm rãi nói: “Cậu to gan thật, thế mà lại dám ra tay với người của chính phủ, không muốn sống nữa sao?”.

Tần Cao Văn vẫn ngồi trên ghế, không cả quay đầu nói: “Lẽ nào anh không hỏi xem vì sao tôi lại đánh ông ta à?”.

Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Trương Thiên Minh lập tức thay đổi.

Cả con người ông ấy cứ như bị sét đánh, đứng như trời trồng tại chỗ.

Vẻ tức giận trên khuôn mặt bỗng dưng tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tin.

Ông Cao dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lát nữa Trương Thiên Minh ra tay với Tần Cao Văn.

Nhưng ông ta chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy cảnh tượng đó xảy ra.

Trương Thiên Minh vẫn đứng im tại chỗ, không có chút dự định ra tay với Tần Cao Văn gì cả.

Ông cao tò mò hỏi: “Sếp ạ, anh còn đứng đó làm gì? Vì sao không ra tay với cậu ta đi”.

Bốp!
Ông ta vừa nói dứt, Trương Thiên Minh quay sang tát thẳng cho ông ta một cái, đánh vô cùng mạnh.

Ông Cao bị tát cho xoay một vòng rồi đập vào tường.

“Anh… sao anh lại đánh tôi?”.

Ông Cao nhất thời chưa phản ứng kịp.


Đối với tính cách của Trương Thiên Minh, ông Cao hiểu rất rõ, ông ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ ra tay với người khác như vậy.

Nhất lại là người của mình.

“Mau nói đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì hả?”.

Trương Thiên Minh căn bản không có ý định truy cứu Tần Cao Văn, ngược lại còn nhắm vào ông ta.

Tần Cao Văn rốt cuộc là người như thế nào, Trương Thiên Minh thừa hiểu, và với tính cách của ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh ông Cao.

Chắc chắn là đối phương đã làm gì sai trước.

Nên mới xảy ra tình trạng này.

Trong lòng ông Cao hoảng loạn, cảm thấy chột dạ, Trương Thiên Minh luôn là người căm ghét cái ác.

Đối với thế giới ngầm thì càng như nước với lửa.

Nếu để ông ấy biết bản thân câu kết với thế giới ngầm, vậy thì coi như xong.

Ông ta không thể gánh được cái giá đó.

“Tôi không nói gì cả”.

Ông Cao khẽ cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng vào Trương Thiên Minh.

“Ông không nói không sao cả, tôi có thể nói thay ông”.

Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế.

Cho dù vừa rồi Trương Thiên Minh đã đoán ra được thân phận của anh qua giọng nói, nhưng tận mắt nhìn thấy ông ấy vẫn rất xúc động.

Trương Thiên Minh cúi gập người trước mặt Tần Cao Văn: “Chào ân nhân”.

Đoàng!
Ông Cao lập tức cảm thấy như sấm đánh ngang tai, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Chuyện giữa Trương Thiên Minh và Tần Cao Văn, ông ấy nhắc tới trước mặt bọn họ không dưới một lần.

Ông ấy nói nếu không có Tần Cao Văn, thì tuyệt đối sẽ không có Trương Thiên Minh của ngày hôm nay.

Hơn nữa nói đối phương là một người căm ghét cái ác.

Những chuyện này ông Cao đều hiểu, ông ta còn luôn tự nói với bản thân, không bao giờ được đắc tội với ân nhân của Trương Thiên Minh, nếu không sẽ coi như va phải vào trở ngại lớn.


Nhưng cho dù thế nào cũng không thể ngờ người đó chính là Tần Cao Văn.

“Ông ta câu kết với ông Hai, chuẩn bị làm khó tôi và vợ tôi, hơn nữa vừa rồi đích thân ông ta nói, chỉ cần không làm giấy phép kinh doanh cho chúng tôi, ông Hai sẽ cho ông ta hai triệu tệ”.

Lòng ông Cao trùng xuống.

Hôm nay đúng là toi rồi.

Nhưng ông Cao tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy, vẫn cãi: “Cậu đừng có ngậm máu phun người, đây chỉ là tự cậu bịa ra, cậu có chứng cứ gì không?”.

Tần Cao Văn cười khẩy nói: “Chứng cứ đúng không? Tôi có thể lấy ra bất cứ lúc nào”.

Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu mở đoạn ghi âm vừa rồi.

Mặt ông Cao tái nhợt.

Ông ta không thể ngờ đối phương lại dùng cách này.

Thần sắc của Trương Thiên Minh trở nên vô cùng khó coi, ông ấy lạnh lùng quát ông Cao: “Bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”.

“Tôi…”.

Ông Cao run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Tôi không cố ý!”.

Bốp!
Trương Thiên Minh tát mạnh một cái vào mặt ông Cao, chỉ thẳng mặt ông ta nói: “Loại tội đồ như anh, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!”.

“Tôi xin anh đấy, tôi biết sai rồi, anh cho tôi một cơ hội được không?”.

Bây giờ ông Cao vô cùng hối hận, lần này ông ta đúng là mất cả chì lần chài.

Không những không lấy được tiền, ngược lại còn bị tai họa tù đày.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.