Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 91: 91: Cha Con Tương Tàn




Chưa cần nói đến người khác, chỉ riêng Thượng Quan Thiên Long thôi, ban đầu khi bố của Trương Thiên Khoát tổ chức sinh nhật, chủ động đến nhà mời ông ta, nhưng đã bị Thượng Quan Thiên Long từ chối.

Nhưng hôm nay Tần Cao Văn chỉ khai trương công ty thôi, ông ta lại hào phóng đến vậy, tặng hẳn gần một trăm triệu tệ tiền mặt.

Đúng là không thể tin được.

Con hai nhân vật kia, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng không kém Thượng Quan Thiên Long là mấy.

Gia tộc thứ hai và gia tộc thứ ba trong ba gia tộc lớn ở khu Minh châu, liên kết với nhau cũng không sánh được với gia tộc Thượng Quan, đây là quy định bất thành văn.

Thượng Quan Thiên Long lạnh lùng nhìn Trương Thiên Khoát một cái rồi nói: “Các cậu cũng đến đây tặng quà sao?”.

Còn chưa chờ Trương Thiên Khoát lên tiếng, Tiểu Vương ở bên cạnh đã đi lên nói: “Ông chủ Thượng Quan đừng hiểu nhầm, bọn họ sao nỡ tặng quà anh rể chứ, bọn họ đến đây là để gây rắc rối cho chị Thuyền Quyên”.

Biểu cảm của Thượng Quan Thiên Long trầm xuống.

“Vậy sao?”.

Ông ta dùng tay tóm lấy cổ áo của Trương Thiên Khoát, gằn giọng nói: “Gan của các cậu to đấy, thế mà lại dám gây rắc rối cho cô Vương, có phải là không muốn sống nữa không?”.

Vừa rồi Tần Cao Văn ra tay với Trương Thiên Khoát, anh ta đều không cảm thấy nỗi sợ hãi mãnh liệt đến vậy, vừa đối mặt với Thượng Quan Thiên Long, anh ta liền sợ đến mức như người mất hồn.

Vì Tần Cao Văn có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người đánh đấm giỏi, nhưng Thượng Quan Thiên Long thì khác, gia tộc bọn họ hoàn toàn có thể quyết định được vận mệnh và quyền lợi của nhà họ Trương.

Trương Thiên Khoát lắp bắp nói: “Cháu xin lỗi chú Thượng Quan, là cháu không đúng!”.

“Đừng có gọi tôi là chú Thượng Quan, tôi không có vãn bối nào như cậu cả!”.

Đám người này đúng là coi thường người khác, lẽ nào không biết Tần Cao Văn có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào sao, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật thì cả nhà họ Trương sẽ khó mà tránh khỏi tai họa.

Bụp!
Ông ta ném Trương Thiên Khoát xuống đất.


Sau đó đến trước mặt Vương Chấn Hoa, bực dọc nói: “Cậu ta có mắt như mù, cậu cũng mù theo để làm cái gì? Tôi khuyên cậu một câu, đừng có qua lại với loại người này, kiểu gì cũng có ngày cậu ta sẽ hại cậu”.

Vương Chấn Hoa bây giờ đâu dám không đồng ý?
Thượng Quan Thiên Long ở khu Minh Châu là nhân vật một tay che trời đó.

Ai dám đắc tội với ông ta chứ.

“Cảm ơn chú Thượng Quan đã dạy bảo!”.

Sau đó Thượng Quan Thiên Long nói: “Từ nay về sau sự hợp tác giữa hai nhà chúng ta sẽ chấm dứt, gia tộc Thượng Quan chúng tôi chỉ hợp tác với Tần tiên sinh thôi”.

Bốp!
Lại là một cái tát lên mặt hai người.

Bọn họ đứng ở đó, cơ thể hình như đã không còn cảm giác.

Vì sao chứ?
Nội bộ ba gia tộc lớn bọn họ đã hợp tác nhiều năm, các bên đã hình thành cơ chế cùng hợp tác cùng thắng lợi một cách hoàn chỉnh.

Nếu một khi mất đi cơ hội hợp tác với gia tộc Thượng Quan, đối với hai gia tộc bọn họ mà nói là một tổn thất không thể bù đắp nổi.

Bản thân Thượng Quan Thiên Long cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng ông ta không hề quan tâm.

Lẽ nào chỉ vì một cái tên Tần Cao Văn sao?
Dựa vào đâu chứ?
“Còn không mau cút đi!”.

Thượng Quan Thiên Long quát lên một tiếng.

Hai người đều cúi đầu bỏ chạy như chó cụp đuôi.

Sau đó Thượng Quan Thiên Long đến trước mặt Tần Cao Văn, cúi gập người xuống nói: “Hôm nay là ngày khai trương của công ty Tần tiên sinh, vì công ty tôi có chút chuyện gấp nên đã đến chậm, mong cậu thông cảm cho”.

“Không sao!”.

Tần Cao Văn bình thản trả lời.

Lúc này Thượng Quan Thiên Long mới thở phào, sau đó ông ta lại lấy ra một chiếc hộp màu đen đưa cho Tần Cao Văn nói: “Đây là món quà tôi chuẩn bị riêng cho Tần tiên sinh, mong cậu nhận cho”.

Tần Cao Văn không phải là người thích gò bó câu nệ, anh mở luôn chiếc hộp ra trước mặt mọi người, bên trong là một cặp gậy như ý ngọc Phỉ Thúy.

Nhìn đã biết là bảo vật có giá trị không hề nhỏ.

Anh đặt sang chiếc bàn bên cạnh, nói với vẻ như không quan tâm: “Phiền ông rồi”.

Thượng Quan Thiên Long vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: “Tần tiên sinh, cậu nói gì vậy chứ, cậu nhận quà của tôi là vinh hạnh cho tôi rồi”.

“Được!”.

Tần Cao Văn thể hiện rất đỗi bình thường, khi người khác đối mặt với Thượng Quan Thiên Long đều hết sức cung kính, muốn cố gắng lấy lòng đối phương.

Còn Tần Cao Văn thì ngược lại.

Hình như là Thượng Quan Thiên Long đang cố nghĩ trăm nghìn cách để tiếp cận Tần Cao Văn.



Một người phụ nữ ngồi dựa vào vai Trương Hoa, khuôn mặt nở nụ cười lả lơi.

“Anh Trương, khi nào anh mới cưới em vậy?”.

Sắc mặt Trương Hoa lập tức lạnh lại.

“Ai nói với cô là tôi muốn cưới cô?”.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nói: “Loại phụ nữ như cô có tư cách gì ở bên cạnh tôi?”.

Câu nói này khiến người phụ nữ đang nằm trong lòng anh ta đột nhiên tái mặt, cô ta nói với giọng khó tin: “Anh Trương, trước đây anh hứa với em rồi mà, sẽ có ngày anh sẽ lấy em”.

“Cô?”.

Trương Hoa cười khẩy một tiếng rồi coi thường nói: “Loại phụ nữ bẩn thỉu như cô, bước vào nhà chúng tôi là một điều sỉ nhục cho nhà chúng tôi”.

Anh ta lấy vũ khí nóng trong tay ra, nhắm vào trán người phụ nữ, sau đó bóp cò.

Bùm!
Âm thanh giòn giã vọng ra.

Người phụ nữ ngã xuống đất, không còn chút hơi thở nào, máu tươi cứ thế tuôn ra.

Anh ta đứng dậy nhìn đồng hồ một cái, đã là hơn ba giờ chiều, bọn họ chắc cũng về rồi.

Bây giờ sự việc chắc cũng làm xong, có thể về phục mệnh của bố rồi.

May mà lần này không phụ niềm hi vọng của ông Hai, nếu không với dã tâm độc địa như ông Hai chắc chắn sẽ giết chết anh ta ngay.

Trong mắt ông Hai, cho dù là tính mạng của ai cũng đều chỉ như con kiến mà thôi, có thể giết chết một cách dễ dàng.

Cộc cộc cộc!
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập.

Vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Mở cửa phòng ra, người đứng trước mặt chính là kẻ cầm đầu.

Còn lại không thấy bóng dáng người khác đâu.

Thấy vậy, mặt Trương Hoa biến sắc, vẻ mặt trở nên khó coi: “Những người khác đâu?”.


Kẻ cầm đầu quỳ thụp xuống trước mặt Trương Hoa.

“Cậu Trương, tôi xin lỗi cậu, những người khác đều chết rồi, bọn họ bị Giang Sơn giết chết”.

Câu nói này như sấm đánh ngang tai Trương Hoa.

Nguy rồi.

Cơ thể anh ta đứng không còn vững, một lúc sau mới ngồi lên ghế nói: “Sao việc lại như thế được, Giang Sơn chẳng phải đã chết rồi sao?”.

“Hắn nói là Tần Cao Văn đã cứu hắn, hơn nữa truyền thụ võ thuật cho hắn vài ngày, bây giờ thực lực của hắn trở nên rất đáng sợ, người của chúng ta đều không phải đối thủ của hắn”.

“Cái gì cơ?”.

Đứng phắt dậy khỏi ghế, vẻ mặt Trương Hoa tràn đầy kinh ngạc.

Sau đó là sợ hãi: “Chỉ có vài ngày mà hắn đã khiến Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy?”.

“Đúng thế, các anh em chúng tôi không có ai là đối thủ của Giang Sơn cả”.

Cái tên Tần Cao Văn này rốt cuộc là ai chứ, thế mà lại có bản lĩnh đáng sợ như thế.

Trước đó Trương Hoa cho rằng Tần Cao Văn tuyệt đối không thể là đối thủ của bố anh ta, nhưng bây giờ xem ra hai bọn họ may ra mới có thể đối đầu được.

Tần Cao Văn lợi hại hơn cả anh ta tưởng tượng.

Thần sắc anh ta trở nên nghiêm túc hơn, bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?
Nhiệm vụ mà bố giao không hoàn thành được, nếu quay về thì chỉ có chết.

Lẽ nào phải trốn sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.