Một đóa hoa đào chợt hiện lên đau nhói trong mắt hắn, một dòng nước ấm xông lên khóe mắt.
Lưu Xuân Na rút chiếc khăn ra, cẩn thận bỏ trên chiếc tủ trên đầu giường, sau đó trở mình, mềm nhũn nằm vào lòng hắn, ôm chặt cổ hắn không buông, rúc đầu vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi: – Chàng ngốc, biết tại sao rồi chứ?
Hắn ngơ ngác nhìn đóa hoa đào trên tấm khăn vuông, ấp úng nói: – Xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu tiên của em.
Ngón tay Lưu Xuân Na nhẹ nhàng đưa đẩy trên ngực hắn lầm bầm hỏi: – Anh có sướng không?
– Ừ, anh rất sướng, còn em thì sao? Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô, trong lòng dâng lên niềm thương tiếc, tất nhiên hắn sướng không phải vì vừa qua đợt khoái hoạt ngắn ngủi mà là vì chiếm được cái ngàn vàng của cô.
– Em không sướng, Lưu Xuân Na liếc nhìn Hắn một cái, u oán nói: – Em nghĩ, anh cũng không thật sự sướng.
Hắn như bị điểm trúng huyệt đạo, ngây ra. Cô ấy dâng hiến lần đầu tiên cho Hắn, bản thân lại không làm cho cô ấy sung sướng, quả thật là đáng xấu hổ.
Trầm ngâm hồi lâu, Lưu Xuân Na cắn môi, thanh âm như tiếng muỗi: – Nếu có thể, chúng ta làm lại lần nữa.
Thế nhưng âm thanh đó lọt vào lòng Hắn giống như tiếng sấm giữa trời quang.
Hắn thật sự muốn phát điên, thâm tình nhìn cô.
Đôi mắt cô tràn ngập xuân tình, trên da hiện ra một lớp màu đỏ nhạt.
Hắn cảm thấy trong người gì có cái gì đó xông xáo, tạo thành một luồng mãnh liệt, hắn muốn luồng sức mạnh đó bùng nổ để có thể đưa cô lên đỉnh điểm khoái lạc.
Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, trở mạnh người, một lần nữa đè lên người Lưu Xuân Na.
Cô phát ra một tiếng rên nhẹ, phối hợp với hắn tạo nên tiết tấu trầm bổng.
Hắn công kích mãnh liệt, động tác càng ngày càng mạnh mẽ.
Cô hai tay ôm chặt sống lưng hắn, móng tay bấu chặt vào da.
Hắn cảm thấy đau, động tác đã bắt đầu nhẹ nhàng lại, sau đó càng làm càng nhẹ nhàng, hai tay hắn chống xuống giường, vừa hành động vừa ghé sát tai cô hừ nhẹ: – Anh muốn đưa em lên đỉnh điểm khoái lạc.
Lưu Xuân Na không đáp lời, dùng tiếng rên rỉ đáp lại. Biên độ động tác của hắn mỗi lúc một lớn hơn, cơ thể cô cũng run rẩy nhanh hơn, trong giây phút hắn tiến hành công kích, cô phát ra tiếng nức nở, một lần nữa dùng lực ôm lấy lưng hắn, toàn thân căng phồng như cây cung, ngẩng đầu cắn vào vai hắn.
Hắn dừng lại nói:
– Đừng cắn, anh muốn nghe em kêu.
Cô lắc đầu, từ mũi phát ra những tiếng ư ử.
Hắn dịu dàng nói: – Thả lỏng ra đi.
Cô thả lỏng ra xong, mệt mỏi nói: – Anh muốn cho cả khách sạn đều nghe thấy sao?
Hắn nói: – Nge thấy thì nge thấy.
Cô nói:
– Anh muốn em xấu hổ chết hả?
Hắn nói: – Không, mà muốn cho những người nghe thấy ngưỡng mộ chết.
Lưu Xuân Na gật gật đầu, giống như con chim nhỏ bị chấn động, không ngừng run rẩy, kêu nhẹ.
Hắn giống như con ngựa hoang trên thảo nguyên, hưng phấn rong ruổi, còn những tiếng kêu nhẹ của cô lại như chiếc roi da không ngừng thúc giục.
Sau mấy lần được đưa lên đỉnh núi cao, cô lắc lắc khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, giọng the thé nói: – Không được rồi, em chết mất, em chết mất.
Hai người cùng phát ra một tiếng kêu dài.
Hắn thỏa mãn thở ra một tràng dài, nằm vật xuống thân hình mềm nhẵn của cô.
Mà Lưu Xuân Na không biết từ khi nào hai tay đã ôm lấy lưng hắn, hơi thở dốc, khóe miệng cong lên ý cười mãn nguyện.
Không biết trôi qua bao lâu, mười phút, nửa tiếng hay một tiếng?
Lưu Xuân Na thấp giọng nói: – Anh thật…. tuyệt.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn hôn môi cô, sau đó mỉm cười nhìn cô, hỏi: – Lần này cảm giác thế nào?
– Cảm thấy…tuyệt lắm. Lưu Xuân Na mình mẩy và trong lòng đều run rẩy, ngay cả giọng nói cũng thế.
Hắn lại lần nửa đầu váng mắt hoa, ôm chặt lấy thân thể cô, tham lam tìm kiếm.
– Không được, không thể được….em sẽ chết mất. Cô ghé sát tai hắn, gấp gáp cầu khẩn.
– Không sợ, em không chết được đâu, nếu chết thì là anh chết trước. Hắn ghé sát tai cô nhẹ cắn, đổi lại cánh tay đang run rẩy.
Cô ôm hắn, vuốt ve mặt của hắn, nói: – Không, em sợ rồi, em cũng không muốn anh chết, mình nói chuyện đi.
Hắn nói: – Ừ, chờ em lấy lại sức, chúng mình lại tái chiến vậy.
Cô khẽ cắn mũi Hắn nói: – Anh này, anh mạnh quá rồi
Hắn từ thể xác đến tâm hồn đều mãn nguyện, xúc động nói: – Xuân Na, em thật tuyệt, cám ơn em.
Không ai nói gì, hai người cứ im lặng nằm, thân thể tự nhiên quấn vào nhau.
Thủy triều chầm chậm rút, Lưu Xuân Na nằm trong lòng hắn, chầm chậm nhắm mắt lại.
Hắn mệt mỏi dần dần cũng chống đỡ không nổi, ôm lấy Lưu Xuân Na mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên mặt ướt ướt, mở mắt ra nhìn, Lưu Xuân Na ngồi trên đầu giường, cúi mặt nhìn hắn, mắt loang loáng nước.
– Làm sao vậy? Hắn vuốt lưng cô, có chút kinh ngạc hỏi.
Lưu Xuân Na lắc lắc đầu, nói: – Không có gì, đột nhiên tỉnh giấc thôi.
Thật lâu sau, hắn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nói:
– Xuân Na, anh sẽ có trách nhiệm với em, em lấy anh nhé.
Lưu Xuân Na ngẩng đầu lên, mặt mày như vẽ, làm rung động lòng người.
Hắn nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Lưu Xuân Na thoáng chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: – Em nghĩ kỹ rồi, em không cần.
Hắn khó hiểu: – Tại sao?
Lưu Xuân Na nói: – Thực sự anh rất tốt, chỉ là trái tim anh quá lớn, em chỉ là cô con gái của một gia đình nhỏ không thể lấp đầy được.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, lại nói: – Nhưng, nếu thế anh biết ăn nói thế nào với bố mẹ em?
– Họ cũng không cần. Lưu Xuân Na nhẹ cười – Họ đã khổ đủ rồi, không muốn em tiếp tục khổ như họ, nói cách khác họ thà chấp nhận gả em cho cho tên Hách sảng xấu xí kia, cũng sẽ không chấp nhận anh.
Hắn trong lòng nổi lên từng đợt từng đợt đau đớn.
Sự thật tàn nhẫn giội cho hắn một chậu nước lạnh.
– Anh Thiên, anh có thể nói như vậy là em đã mãn nguyện rồi. Lưu Xuân Na nằm xuống, lại rúc vào trong lòng của hắn, nhắm mắt lại, dáng vẻ thỏa mãn nỉ non nói: – Anh biết không? Một người con gái có thể nằm trong lòng người con trai mà họ ngưỡng mộ mơ một giấc mơ đẹp, đó cũng là một thứ hạnh phúc
Hắn không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô, âm thầm thề: Đời này không thể mang lại hạnh phúc cho Lưu Xuân Na, cũng phải lo cho gia đình cô có cuộc sống tốt hơn.
Nhất định phải cố gắng, phấn đấu hết mình, cho dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào cũng quyết không từ bỏ quyết tâm và ước mơ, nếu không chỉ sợ đã phụ tấm lòng của người con gái ôn nhu, dịu hiền trước mặt.
Cuối cùng, hắn cũng mê man chìm vào trong giấc mộng đẹp….
Trời dường như sáng rồi, hắn vận áo vest, mang giầy, phong độ đi vào trụ sở làm việc của Ban quản lý giám sát tài sản Nhà Nước.
Hắn không tự chủ được bước theo sau cô, tiến vào trong văn phòng cô.
Lần này, cô hình như đã đóng cửa cẩn thận.
– Thiên Thư, đi xin lỗi Điền Khắc Minh một câu, cậu còn có thể ở lại. Âu Dương Mỹ Mỹ nói qua bờ môi đỏ chót, có chút mê hoặc, càng làm cho hắn bất ngờ.
– Không. Hắn lắc đầu. – Như thế tôi làm gì còn mặt mũi làm ở Ban quản lý giám sát tài sản Nhà Nước nữa.
– Đại trượng phu phải biết co biết duỗi. Âu Dương Mỹ Mỹ hướng về phía dưới đũng quần hắn, lả lướt nói: – Giống như nó vậy.
– Không. Hắn vẫn nhất quyết lắc đầu.
– Đồ ngốc, cậu âm thầm đi, ai biết chứ. Âu Dương Mỹ Mỹ ghé khuôn mặt trắng lại gần, vuốt ve bộ ngực săn chắc của hắn, si mê nói: – Cậu biết không? Tôi cần cậu.
Hắn nhìn thấy một tia sáng lóe qua, hắn nâng cằm của Âu Dương Mỹ Mỹ, giọng như ra lệnh nói: – Nếu như chị cần tôi thế, hay chị thay tôi đi xin lỗi.
– Oa, bộ dạng cậu thế này đẹp trai chết được. Âu Dương Mỹ Mỹ phát ra một tiếng rên rỉ: – Nếu như cậu có thể làm vừa lòng tôi, tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của cậu, nếu như Điền Khắc Minh không nể mặt, thì sẽ tìm đến Chủ nhiệm Quan, nếu không được tôi có thể tìm đến Phó Thị trưởng Đường.
Con mẹ nó, một nhân viên quèn của cơ quan trực thuộc thành phố làm kinh động đến Phó thị trưởng đương nhiệm, cái này nghe có vẻ khó tin rồi.
Hắn có chút kích động lại có chút kỳ vọng.
Bốn phía yên tĩnh đến lạ.
Hắn do dự: Hôm nay vẫn nghỉ vậy, chắc không có ai biết, hy sinh một lần thì sao chứ? Hơn nữa, trước kia trong giấc mơ, cũng từng bằng lòng hy sinh qua mấy lần rồi còn gì.
Âu Dương Mỹ Mỹ không để cho hắn do dự, chầm chậm sát lại, kéo tay hắn đặt ở trên ngực, nũng nịu nói: – Đến đây nào cậu em, xem cậu có bao nhiêu năng lực, sao cậu lại không dám động đậy thế, không phải là súng hết đạn rồi chứ hả?
Hắn có chút nóng mặt, hừ, ông đây mà làm, cô đừng có mà kêu gào thảm thiết đấy.
Hắn nhẹ nhàng cởi áo của cô ra, rồi như cắt cởi bỏ trang phục của mình.
Đúng lúc Hắn chuẩn bị đè lên Âu Dương Mỹ Mỹ, cửa phòng đột ngột bật ra, không trung vang lên tiếng kêu thanh thúy: – Không được nhúc nhích.
– Á! Người đàn bà ngồi trong lòng hét lên một tiếng chói tai tựa như thanh kiếm sắc đâm vào màn đêm tĩnh mịch.
Sở Thiên Thư ngồi phắt dậy theo bản năng nhưng ngay lập tức đã có một cánh tay mềm mại ấn chặt hắn xuống.
Hắn mở to con mắt nhưng trước mặt hắn là một cây dùi cui đen, hắn kinh sợ ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt lạnh băng nhưng xinh đẹp thanh thoát.
Người ấn hắn xuống không phải là Âu Dương Mỹ Mỹ mà là một nữ cảnh sát uy phong.
Sở Thiên Thư sờ sờ tay lên mắt, trong lòng hắn nghĩ ngợi u mê: Âu Dương Mỹ Mỹ đã mặc đồng phục cảnh sát từ lúc nào vậy?