Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 15: Cáo mượn oai hùm



Nghĩ vậy, Sở Thiên Thư đột nhiên có chủ ý, hắn cười hì hì nói: – Người anh em à, đợi lát nữa đi. Chúng tôi là bạn bè với con trai của Cục trưởng Hách của các vị là Hách Thích, bây giờ muốn còng tôi đi thì chỉ sợ muốn mở ra cũng không dễ lắm đâu.

Hai cảnh sát trẻ ngơ ngác nhìn nhau.

Nữ cảnh sát cũng không khỏi giật mình trong lòng.

Thảo nào lại dám càn quấy như vậy. Hóa ra lại cùng một ruộc với Hách công tử kia. Xem ra tên này cũng khó chơi đây.

Mấy ngày trước, cô ta cũng nhận được tin báo từ dân ở câu lạc bộ Lan Thiên có bắt được một tên mượn rượu làm càn, là vì bạn bè hư hỏng của Hách Thích, không chỉ phải thả người ngay tại đó mà còn bị Trưởng đồn khiển trách cho một trận.

Cánh sát của Phân cục công an Bắc Hồ gần như đều biết nội tình của Hách Thích. Bình thường thì anh ta đàn đúm với một đám chẳng ra sao, thường xuyên ỷ thế hiếp người làm càn ở khu vực, gần như Trưởng đồn công an nào cũng đau đầu với tên tiểu tử này.

Sở Thiên Thư nói: – Ha hả, Xuân Na à, em đọc số điện thoại của Hách công tử cho cô cảnh sát này nghe xem nào.

Lưu Xuân Na lấy điện thoại ra. Cuộc điện thoại đầu tiên hiển thị chính là số của Hách Thích. Cô thấp giọng đọc ra một dãy số.

Nữ cảnh sát nghe xong, quả nhiên đúng vậy.

Cô ta có chút chột dạ, chẳng may nửa đêm làm kinh động đến Trưởng đồn thì chắc chắn sẽ không thoát được một bài giáo huấn kinh khủng.

– Nếu mọi người đều là bạn bè thì phương pháp cưỡng chế miễn đi vậy. Giọng điệu của nữ cảnh sát tuy có vẻ bất mãn những rõ ràng là đã mềm mỏng hơn.

Sở Thiên Thư ngồi lên ghế sô pha, vỗ vỗ vào thành ghế, khẽ mỉm cười nói: – Đồng chí cảnh sát, ngồi xuống thương lượng một chút, việc này nên thế nào đây?

Nữ cảnh sát vẫn đứng không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nói: – Chúng tôi thật sự là nhận được cuộc điện thoại tố cáo, có mua bán dâm trong căn phòng này. Đây là chức trách của chúng tôi, mong anh và bạn gái của anh có thể hiểu cho.

– Hiểu cho, đương nhiên là hiểu. Sở Thiên Thư vẫn với thái độ cũ, cười hì hì nói: – Nửa đêm, hai người chúng tôi đang ngủ, còn phiền đến các đồng chí đến canh gác cho, các anh chị thật là cảnh sát nhân dân tốt đó.

– Nói nhảm vừa thôi, anh muốn thế nào? Nữ cảnh sát bị Sở Thiên Thư trêu chọc nhiều lần, sớm đã có chút không kiên nhẫn được nữa.

Sở Thiên Thư nói: – Các anh chị xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi, cũng nên có lời xin lỗi chúng tôi đi chứ.

– Xin lỗi? Không thành vấn đề. Nữ cảnh sát liếc mắt sang nhìn Lưu Xuân Na một cái, nói: – Tôi có thể xin lỗi vị tiểu thư này nhưng tuyệt đối không thể xin lỗi anh.

– Ôi, cô gọi cô ấy là gì? Sở Thiên Thư bắt lấy nữ cảnh sát không rời.

– Tiểu thư đó. Nữ cảnh sát nói một cách trôi chảy.

Sở Thiên Thư giận tím mặt: – Cô mới là tiểu thư đó.

– Anh, ăn nói cho hẳn hoi đi. Sắc mặt nữ cảnh sát giận dữ, nhưng lập tức ý thức được lời mình vừa nói đã sai trước nên lập tức khẽ gật đầu với Lưu Xuân Na trước, nói: – Rất xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói sai rồi. Tôi xin lỗi cô.

Lưu Xuân Na cười cười, xem như đã chấp nhận lời xin lỗi. Cô cầm lấy một góc áo của Sở Thiên Thư và nói với một giọng điệu khẩn cầu: – Tiểu Sở à, thôi đi, để bọn họ đi thôi.

– Còn tôi thì sao? Sở Thiên Thư nhếch mép nhìn nữ cảnh sát.

– Anh sao? Không phải là tôi phải xin lỗi anh mà là anh nên xin lỗi tôi thì mới đúng. Về vấn đề nguyên tắc, nữ cảnh sát thật ra là không nhượng bộ chút nào, lời lẽ rất chính nghĩa.

– Ha hả, không xin lỗi cũng được. Nhưng cũng phải đưa trợ cấp tinh thần chứ. Sở Thiên Thư tỏ ra như một tên vô lại.

– Anh, anh dám dọa nạt cảnh sát sao? Anh to gan quá rồi đó. Nữ cảnh sát cười lạnh một tiếng. – Với câu nói này của anh. Tôi có thể còng tay anh đi đó. Giữ lại 24 tiếng rồi nói.

– Tôi sợ quá, không cần nữa, không cần nữa. Hay thế này đi

Sở Thiên Thư tỏ vẻ đang suy tư, nhìn nữ cảnh sát một cách rất chăm chú, thong dong nói: – Để cho công bằng, cô xem tôi như thế nào thì tôi xem cô lại như thế, có được không?

Nữ cảnh sát hơi sửng sốt mặt đỏ lên, nói: – Anh, đồ lưu manh!

Hai cảnh sát trẻ cũng thật sự không thể nghe nổi nữa, trong đó có một người đi đến nói: – Qúa đáng quá rồi đó! Anh còn dám làm càn, tôi sẽ còng tay anh đi thật đó.

– Đừng như vậy nha, người anh em, nữ cảnh sát cũng nói rồi, mọi người đều là bạn bè, nói mấy câu đùa vui cũng không được sao?

Sở Thiên Thư tỏ thái độ không hề để ý.

Nữ cảnh sát khinh miệt hừ một tiếng, mặt lạnh lùng, nói: – Đường đường là một người đàn ông mà lại lầm bầm như đàn bà. Chúng tôi không có thời gian ở đây phí lời. Anh có yêu cầu gì thì ngày mai về Đồn nói chuyện đi. Rút lui.

– Đợi một chút. Sở Thiên Thư đứng lên, cười híp mắt, nói: – Cô cảnh sát à, cô còn chưa nói cho tôi biết tên cô. Ngày mai tôi đến sở cảnh sát, tôi làm sao có thể tìm cô chứ?

Nữ cảnh sát cũng không chút do dự, nói một cách ngắn gọn: – Đỗ Vũ Phi, cảnh sát nhân dân đồn cảnh sát Quảng Trường.

– Được, hay đó. Sở Thiên Thư vỗ vỗ bàn tay, nói: – Cảnh sát Đỗ, tôi hỏi cô một câu. Nếu Hách Sảng ngày mai vì chúng tôi mà xuất hiện thì như vậy có phải không dễ nói chuyện không?

Đỗ Vũ Phi sắc mặt trở nên khó nhìn, dừng bước, không có cách nào khác, nói: – Anh rốt cục muốn thế nào?

– Cô đã xin lỗi bạn gái tôi là biết điều rồi. Cái đó tôi không cần nữa. Sở Thiên Thư nghe ra thấy được trong giọng điệu của Đỗ Vũ Phi đã có vài phần chịu thua thì tỏ vẻ rộng lượng, nói: – Như vậy đi, cô nói cho tôi biết tên của người gọi điện thoại báo cảnh sát, ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ, như vậy được không?

Đỗ Vũ Phi cự tuyệt, nói: – Không được, cảnh sát có trách nhiệm giữ bí mật cho người tố giác.

– Vậy thì tôi chỉ có cách nhờ Hách công tử ra mặt hỏi Đồn trưởng của các vị rồi. Sở Thiên Thư làm bộ định gọi điện thoại.

– Thưa anh, xin anh đừng ép người quá đáng. Cảnh sát cũng cần có kỷ luật của cảnh sát. Đỗ Vũ Phi nhìn nhìn một chút cảnh sát trẻ ở bên, nói: – Tôi chỉ có thể nói với anh. Số điện thoại gọi đến tố giác là số điện thoại của máy trực ở khách sạn, người tố giác không nói tên.

– Thật chẳng ra sao.

Sở Thiên Thư thu điện thoại vào, nói: – Chúng tôi là khách thuê phòng, khách sạn này lại tố cáo chúng tôi là mua bán dâm. Cảnh sát Đỗ, việc này quả thật không thể trách các anh chị được. Tôi sẽ làm việc với khách sạn, phiền các anh chị mời giám đốc chịu trách nhiệm đến, làm chứng cho tôi là được.

Hai cảnh sát trẻ chạy ra ngoài, rất nhanh chóng đã tìm về Giám đốc trực ban của khách sạn Khải Hoàn.

Giám đốc chịu trách nhiệm là một người đàn ông lòe loẹt, chừng khoảng ba mươi lăm tuổi. Anh ta đứng ngoài cửa phòng khách, hai tay bắt chéo nhau ở bụng, hơi khom người, nở nụ cười có tính nghề nghiệp, nhẹ nhàng nói: – Xin hỏi, có gì cần phục vụ?

Đỗ Vũ Phi nhìn sang người làm chứng nói: – Tôi là cảnh sát nhân dân đồn công an Quảng Trường. Chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo rằng trong khách sạn của các vị có mua bán dâm. Điều tra cho thấy tố cáo không đúng sự thật, bởi vì người gọi điện thoại tố cáo đến là từ khách sạn của anh. Hai vị khách này muốn khách sạn có lời giải thích.

Giám đốc chịu trách nhiệm cúi xuống thật sâu, nói: – Rất xin lỗi, đã làm phiền quý khách nghỉ ngơi rồi.

Đỗ Vũ Phi thấy đã giới thiệu tình hình xong rồi liền quay ra nói với Sở Thiên Thư: – Được rồi, chi phí tổn hại tinh thần hay gì gì đó thì các anh nói chuyện với nhau nhé. Tôi xin cáo từ.

Sở Thiên Thư vươn tay, muốn bắt tay cáo biệt Đỗ Vũ Phi, Đỗ Vũ Phi chỉ vỗ một cái tượng trưng, hạ giọng nói: – Anh khá lắm, nhớ lấy, sau này đừng để rơi vào tay tôi.

Sở Thiên Thư cười cười, cũng nhỏ giọng nói: – Đừng có cứ trừng mắt như thế, cẩn thận không lấy được chồng đó.

Đỗ Vũ Phi tức đến đỏ bừng mặt mà lại không thể làm gì được, liền giả vờ không chú ý giẫm lên một chân của Sở Thiên Thư một cái thật mạnh khi cô đi qua chỗ đầu giường, còn giả bộ xin lỗi, nói: – Rất xin lỗi, rất xin lỗi, lại một lần nữa chân thành nhắc nhở anh, về sau đi đứng cẩn thận một chút.

Nói xong, cô và mấy cảnh sát trẻ nghênh ngang rời đi, để lại Sở Thiên Thư đau đến nhe răng nhếch mép.

Giám đốc chịu trách nhiệm đứng ở bên ngoài, nghiêng người nhường cho Đỗ Vũ Phi, mỉm cười, nói: – Tạm biệt cô cảnh sát. Sau đó anh ta nhìn thấy ba cảnh sát đi khuất thì mới quay đầu lại nói với Sở Thiên Thư: – Qúy khách, để không quấy rầy người khác nghỉ ngơi, anh có thể đến phòng làm việc của tôi nói chuyện được không?

Khách sạn Khải Hoàn là khách sạn năm sao hiếm thấy ở thành phố Thanh Nguyên, cung cấp các dịch vụ nghỉ ngơi, ăn uống, giải trí. Hiện tại khách sạn có tính chất dịch vụ, lĩnh vực kiếm được nhiều tiền nhất không phải là nghỉ ngơi ăn uống mà là ở dịch vụ chơi bóng bàn. Nếu như tự nhiên lại bị cảnh sát đến bất ngờ thì khách nhất định sẽ tránh không kịp, ai còn muốn đến nữa chứ.

Sở Thiên Thư cũng không tính trước đến việc này, chỉ là muốn làm mọi chuyện rõ ràng, rốt cuộc là ai cố ý muốn vu oan hãm hại.

Sau khi an ủi Lưu Xuân Na vài câu, Sở Thiên Thư đi cùng Giám đốc trực ban đến văn phòng.

Giám đốc trực ban khách khí mời Sở Thiên Thư ngồi xuống, rót trà cho hắn rồi cúi người trước Sở Thiên Thư, nói: – Việc này sai là ở chúng tôi, chúng tôi xin thay mặt cho khách sạn bày tỏ xin lỗi sâu sắc đến anh và bạn gái anh.

Sở Thiên Thư vắt chéo chân lên, lạnh lùng nói:

– Một câu xin lỗi là xong rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.