Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 4: Thời thế thay đổi



Ai ngờ Điền Khắc Minh không nhận lấy, chỉ “Hừ” một tiếng, tắt nụ cười trên mặt, bất mãn trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, khiển trách: – Tiểu Sở, cái tên đầu heo này, tới văn phòng này cũng gần 2 năm rồi, vậy mà một chút quy tắc cũng không biết, cấp trên đang nói chuyện cùng người người khác, tới lượt cậu xen vào sao?

Thực là con mẹ nó xui! Một buổi sang mà bị Điền Khắc Minh chửi hai lần đầu heo, Sở Thiên Thư trong lòng tức giận nhưng vẫn ráng nhịn, cười nói: – Phải phải, chủ nhiệm phê bình rất đúng! Nói xong ngượng ngập lui qua một bên, ly nước trong tay đang cầm cung không biêt nên đăt xuông hay không.

Điền Khắc Minh lại thay đổi nét mặt, vui vẻ hòa nhã nói với Lưu Xuân Na: – Tiểu Lưu, công việc trong văn phòng này có rất nhiều thứ để học, cô phải lưu ý khắp nơi, cố gắng học tập đấy nhé.

– Dạ, sau này xin chủ nhiệm chỉ giáo nhiều hơn. Lưu Xuân Na lá gan lớn hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn, âm thanh mang theo vài phần ngọt ngào.

Lúc này, Phạm Diệc Binh thở hồng hộc chạy vào, nói: – Chủ nhiệm, nghe nói chiếc xe điện của người đưa báo đụng chạm với một chiếc xe tải nhỏ, cảnh sát giao thông đang xử lý, anh ta nói sẽ xong ngay, lát sau báo sẽ được đưa tới.

Điền Khắc Minh lại nghiêm mặt, quát lớn: – Tiểu Phạm, cậu xem cậu đi, không thể ở dưới đợi thêm một lát để đem báo lên luôn, thật đúng hết cách, cái tật sợ cực sợ khổ đúng là sửa không được.

Thực con mẹ nó oan uổng! Tôi đây không phải sợ ông sốt ruột mới chạy lên nói sao? Phạm Diệc Bình một bụng tức giận, nhưng nụ cười vẫn giữ trên mặt, gật đầu nói: – Phải phải chủ nhiệm phê bình thật đúng.

Phạm Diệc Bình ngồi không yên, y vội vàng hấp tấp nói: – Tôi còn phải xuống dưới xem báo tới chưa. Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Điền Khắc Minh quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư dặn dò: – Sở Thiên Thư, chỗ lễ tân có một cái thùng giấy, sau khi tan sơ nhớ đem tới cho chủ nhiệm Giản, nhớ kỹ, đừng quên đó.

– Dạ, không quên đâu. Sở Thiên Thư vội vàng trả lời

Đối với Sở Thiên Thư mà nói, đây là một tín hiệu tốt.

Điền Khắc Minh từ chỗ Âu Dương Mỹ Mỹ trở về liền phân việc cho mình, điều này đủ chứng tỏ sự thỏa thuận giữa Âu Dương Mỹ Mỹ với ông ta cơ bản đã được nhất trí.

Sở Thiên Thư trong lòng vui vẻ, lại hỏi:

– Chủ nhiệm, đưa đến đâu?

Điền Khắc Minh trầm mặt xuống: – Cái tên đầu heo này, dĩ nhiên là đưa đến chỗ cô ta ở, thế nào, có phải còn muốn tôi dẫn đường cho cậu không?

Giản Nhược Minh đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố Thanh Nguyên để đảm đương vai trò phó chủ nhiệm, Ủy ban tạm thời thuê một căn hộ hai phòng ngủ môt phòng khách cho cô ta tại “cứ xá Thiên Dật” cách văn phòng làm việc không xa, việc thu dọn phòng ốc, vận chuyển hành lý đều do bôn người của phong Tổng hợp làm.

Vô duyên vô cớ lại bị Điền Khắc Minh mắng, Sở Thiên Thư hận không thể đánh một phát ngay trên cái đầu trọc của ông ta, trong lòng âm thầm mắng chửi:

– Đồ chó hoang, hôm nay ông đã mắng tôi ba lần. Hừ, tôi liều cả cái mạng này cũng phải lên được chức Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, đến lúc đó xem tôi xử ông như thế nào!

Điền Khắc Minh lười không thèm nhìn cái bộ dạng như chết của Sở Thiên Thư, ông ta xoay người đi rồi lại vẫy vẫy tay với Lưu Xuân Na, nói: – Tiểu Lưu, cô đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi bàn với cô chút chuyện. Nói xong liền hất tay lên, thở hổn hển bước đi.

Lưu Xuân Na liếc mắt nhìn Tiền Mỹ Hoa một cái, lại sợ hãi nhìn Sở Thiên Thư, không biết làm như thế nào mới phải.

Sở Thiên Thư không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lưu Xuân Na, hắn ngồi xuống, bối rối cầm lấy con chuột.

Lưu Xuân Na vừa mới ra cửa, Tiền Mỹ Hoa liền nói: – Ai, Tiểu Sở, tôi thấy Điền Khắc Minh hôm nay có vẻ hơi thân thiết với Lưu Xuân Na đấy.

– Có sao? Sở Thiên Thư không yên lòng mà hỏi han.

– Đương nhiên, lúc trước Điền Khắc Minh đến văn phòng của chúng ta chưa từng lộ ra gương mặt tươi cười, hôm nay lại nhiệt tình quan tâm đối với Lưu Xuân Na, hơn nữa lại quan tâm rất nhiều. Tiền Mỹ Hoa quay đầu cười híp mắt với Sở Thiên Thư. – Tiểu Sở, cậu không cảm thấy rất không bình thường sao?

– Có cái gì không bình thường? Sở Thiên Thư hỏi ngược lại Tiền Mỹ Hoa.

Từ nụ cười xấu xa của Tiền Mỹ Hoa, Sơ Thiên Thư biêt cô không còn áp lực phải làm quả trứng xui xẻo, thì xem như băt đâu không quan đươc cai miêng thôi cua cô ta rồi.

Tiền Mỹ Hoa làm ra vẻ thần bí nói: – Biết không? Những người đàn ông đầu hói đối với dục vọng rất là mãnh liệt, tôi nghe nói, tiểu Mẫn, tiểu Huệ ở bộ phận lễ tân, Hoàng Lệ ở phòng Văn thư, còn có Văn Văn làm vệ sinh, hình như đều lọt vào tầm ngắm của Điền Khắc Minh.

Lơi noi đùa này của Tiền Mỹ Hoa càng luc càng quá đáng.

Sở Thiên Thư nhịn không được rống lên một câu: – Chị Tiền, chị nói bậy gì đấy?

Tiền Mỹ Hoa nhảy dựng lên: – Ê ê ê, Sở Thiên Thư, cậu ăn phải gan hùm hả? Tôi nói Lưu Xuân Na, cậu gấp cái gì mà gấp?

Sở Thiên Thư không phục, liền đứng lên chỉ vào Tiền Mỹ Hoa lớn tiếng nói: – Cô chỉ mong sao mọi người trong phòng này đều xui xẻo thì cô mới thoải mái đúng không?

– Sở Thiên Thư, cậu muốn chết rồi, dám lấy lão bà này ra trút giận, hừ, có bản lĩnh thì kiếm Điền Khắc Minh mà gây sự. Tiền Mỹ Hoa tức giận ngồi xuống, cô ta đau đơn kêu lên bởi vì dùng sức hơi mạnh nên mông bị đau.

Ôi, rơi vào tay của Điền Khắc Minh, ai cũng không có một ngày tốt lành.

Sở Thiên Thư lắc lắc cái đầu của hắn, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dối trá, bản thân vì muốn thoát khỏi xui xẻo bị đày, mà không tiếc làm Âu Dương Mỹ Mỹ vui vẻ, chỉ thiếu phá vỡ “Quy tắc ngầm” thôi, còn có tư cách gì đồng tình người khác.

Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn góc phải dưới màn hình, 12h lẻ 1 phút, đã tới lúc nghi trưa rồi.

Tiền Mỹ Hoa thì đang ngẩn người, Sở Thiên Thư cũng không di chuyển.

Lúc này, Phạm Diệc Bình vội vã bước vào, vừa vào cửa y liền hô: – Tiểu Sở, mau lên, giúp tôi một việc.

Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn, Phạm Diệc Bình tay trái nắm lấy mấy tờ báo, tay phải cầm lấy di động nghe điện thoại, đang không ngừng giải thích cái gì đó.

Sơ Thiên Thư hoi: – Chuyên gi vây?

– Giưa trưa hen ban gai đi trung tâm thương mai xem quân ao, giơ cô ây đa ơ dươi lâu Giai Giai, em đơi môt lat, anh se xuông ngay. Pham Diêc Binh vưa giai thich vơi Sơ Thiên Thư vưa noi vơi ban gai Giai Giai. – Tiêu Sơ, anh giup tôi môt viêc, đem tơ bao qua cho Chu nhiêm, tôi ma con không đi xuông nưa la Giai Giai se tưc giân.

Thanh niên bôn “Không” -Không nha, không xe, không tiên, không quyên muôn kiêm ban gai thi không dê chut nao.

Ngươi co luc bai luc thăng, Sơ Thiên Thư hiêu rât ro điêu nay.

Sơ Thiên Thư vôi vang nhân lây tơ bao trong tay Pham Diêc Binh.

– Cam ơn nha tiêu Sơ, lân sau tôi mơi cậu. Pham Diêc Binh giơ điên thoai chay châm ra ngoai.

Sơ Thiên Thư không nghi nhiêu liên đi vê phia văn phong Chu nhiêm.

Trên hanh lang yên tinh.

Đam ngươi phong Thư ky ai nây đêu nhanh hơn tho, vưa mơi tan ca la đa không thây bong ngươi.

Sơ Thiên Thư vưa mơi đi đên gân cưa, đinh giơ tay go cưa thi nghe thây bên trong môt trân âm thanh huyên nao.

Lưu Xuân Na câu xin: – Chu nhiêm Điên, xin ông đưng điêu tôi đi.

Điên Khăc Minh noi: – Tiêu Lưu, chi cân cô nghe lơi, tôi nhât đinh se không điêu cô đi. Ha ha..!

– Không, không, Chu nhiêm Điên, ông đưng vây ma. Giong cua Lưu Xuân Na băt đâu run rây – Tôi, tôi hô

Điên Khăc Minh uy hiêp noi: – Lưu Xuân Na, cô muôn hô thi cư hô đi. Hư, tôi cho cô biêt, bon Chủ tịch xã ơ khu rừng rú ấy con ghê hơn so vơi ta, cô la rach cô hong cung vô dung.

Tâm cua Sơ Thiên Thư dao đông manh liêt: – Cai tên Điên hoi căn ba nay, không ngơ dam ha đôc thu vơi Lưu Xuân Na.

Bên trong lai vang lên những âm thanh xé rách.

Lưu Xuân Na đa băt đâu nưc nơ.

Sơ Thiên Thư kho xư vô cung.

Nêu đây cưa xông vao cưu Lưu Xuân Na thi chăc chăn chinh minh se bi huy.

Con nêu lui vê thi ca đơi lương tâm se bât an.

Luc nay đôt nhiên Lưu Xuân Na noi môt câu: – Chu nhiêm, không phai đa đinh ra la Sơ Thiên Thư rôi sao.

Điên Khăc Minh gian xao cươi noi: – Ha ha, Tiêu Lưu, cô thât sư qua ngây thơ, qua ngu ngôc rôi. Tôi noi cho cô biêt, la bơi vi Sơ Thiên Thư va Âu Dương My My co quan hệ nên mơi đây cô vao hô lưa đo.

Lưu Xuân Na ngay lâp tưc im băt, đoan chưng la bi câu noi cua Điên Khăc Minh pha huy y chi phan khang.

Ngươi co thê chết chư không thê nhuc.

Sơ Thiên Thư long đây căm phân, môt cươc đa tung cưa phong lam viêc cua Chu nhiêm.

Lưu Xuân Na nga trên ghê Salon, quân ao không chinh tê, đâu toc rôi loan, bô dang khô sơ đang thương. Chi thây bên vai trai cua cô lô ra ngoai ao ngưc mau đo choi măt, một bàn tay của Điên Khăc Minh đang đặt trên nơi căng phồng ấy.

Điên Khăc Minh bôi rôi, khi gã thây ro ngươi tiên vao la Sơ Thiên Thư thi trong nhay măt trơ nên phân nô, tay cua gã vân đăt ơ nơi mềm mại của Lưu Xuân Na, anh măt ac đôc như đao chăm chăm nhin Sơ Thiên Thư.

– Sơ Thiên Thư, câu co hiêu quy cu không, không go cưa đã xông vao. Điên Khăc Minh rông lên.

– Điên hoi, lây tay cho cua ông ra. Sơ Thiên Thư ngâng đâu căn răng noi.

Điên Khăc Minh rut tay vê, miêng tiêp tuc gâm nhe: – Sơ Thiên Thư, tôi canh cao câu, bây giơ cut ra ngoai con kip.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.